Tô Mỹ Dung hình như đang mải suy nghĩ gì đó nên khi nghe anh nói mình và
Chung Thủy Linh kết hôn thì cũng không có phản ứng thái quá mà chỉ ừ một tiếng rồi hỏi Tô Cẩn Nghiêm: “Cẩn Nghiêm, tối có về nhà không?"
Tô Cẩn Nghiêm với sự nhạy bén của một người lính liền hỏi: “Chị, có phải chị gặp chuyện gì rồi không?"
Chung Thủy Linh đang rửa chén trong bếp suýt chút nữa thì trượt tay, quay
sang nhìn Tô Cẩn Nghiêm, thấy anh đang nghe máy liền chau mày, trong
lòng có chút lo lắng, sợ anh biết được chuyện của Trương Tân Thành.
Thấy Tô Cẩn Nghiêm có chút cảnh giác, Tô Mỹ Dung vội giải thích: “Không có, chị thì gặp chuyện gì được chứ."
"Chị cả, hình như hôm nay chị khang khác."
Hai người đã nương tựa lẫn nhau hơn ba mươi năm nay, tuy nói hai người là
chị em nhưng anh cũng có thể xem là do một tay chị cả nuôi lớn, tình cảm giữa hai người rất sâu đậm, Tô Mỹ Dung có đang gặp chuyện gì hay không
thì cho dù chỉ nghe qua điện thoại, Tô Cẩn Nghiêm cũng có thể nhận ra
được.
"Thật sự không có việc gì chứ?"
Tô Mỹ Dung nhấn
mạnh: “Vừa rồi chẳng qua là có một khách hàng rất quan trọng nên lúc em
gọi đến chị không tiện nói chuyện, chị thật sự không sao hết.”
Thấy chị cả không nói gì, Tô Cẩn Nghiêm cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Vậy là tốt rồi, em chỉ lo cho chị thôi."
"Ôi dào, em lo cho chị làm gì, chị chẳng phải rất khỏe sao."
Tô Mỹ Dung nói xong lại hỏi: “Cẩn Nghiêm, tối em có về không?"
Tô Cẩn Nghiêm liếc nhìn Chung Thủy Linh trong bếp rồi nói vào điện thoại:
“Chiều em sẽ tạt ngang một chuyến, còn tối thì em muốn ở bên cạnh Linh
thêm một chút vì mai em còn có nhiệm vụ trong quân đội."
Chung
Thủy Linh nghe anh nói mai phải đi thì cái chén đang cầm liền trượt khỏi tay, rớt xuống bồn rửa, cạch một tiếng nhưng may là chưa vỡ.
Tô Cẩn Nghiêm cầm di động, nhìn vào bên trong chỗ cô đầy lo lắng.
Chung Thủy Linh định thần lại hướng về phía anh lắc đầu, vội dùng nụ cười để che giấu tâm trạng của mình lúc này.
"Vậy à." Tô Mỹ Dung nói xong liền thở phào một hơi nhẹ nhõm nhưng đồng thời
cũng có chút hụt hẫng, cô lại nói: “Chị còn nghĩ lần này em về sẽ gặp
được em một chút chứ."
Tô Cẩn Nghiêm cầm di động, xoay người ra
khỏi bếp, nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, nói: “Chị, hay là sau khi gặp ba em sẽ đến công ty tìm chị rồi mình cùng ra ngoài uống cafe nhé, nói ra
thì hai chị em mình cũng không gặp nhau một thời gian rồi."
"Đúng vậy, từ sau khi em có bạn gái, ngay cả nhà cũng không về nữa." Tô Mỹ
Dung cười nói qua di động: “Cách đây hai tháng em còn nói là không cần
giới thiệu vậy mà từ sau khi có Linh, em liền thay đổi thành người khác, chị sắp không nhận ra em nữa rồi.”
Tô Cẩn Nghiêm cười, anh thừa
nhận mình đúng là thay đổi quá nhiều, mà sự thay đổi ấy quả thật có liên quan đến Chung Thủy Linh, anh không cách nào phản bác những điều đó.
"Chị, đây chẳng phải là chuyện mà chị luôn muốn nhìn thấy sao."
Chị lúc nào cũng giục anh phải kết hôn sớm, chẳng phải là vì muốn anh có
người kề bên sớm tối, cùng anh lập nên một gia đình sao.
"Bây giờ chị lại có chút hối hận." Tô Mỹ Dung nói với giọng điệu có vẻ ganh tỵ:
“Sớm biết rằng em mà có bạn gái thì sẽ không quan tâm tới chị cùng mọi
người trong nhà như vậy thì chị sẽ bảo em kết hôn muộn vài năm nữa, ít
nhất mỗi lần nghỉ phép em đều có thể về nhà với chị."
Nghe chị nói vậy, Tô Cẩn Nghiêm liền nói: “Chị, em trưởng thành rồi."
Tô Mỹ Dung hình như là thở dài, chị nói: “Đúng vậy, em trưởng thành rồi và cũng đã có gia đình riêng rồi."
Tô Cẩn Nghiêm im lặng một lúc lâu, cầm di động nhìn ra bên ngoài, anh thật sự trưởng thành rồi, sau này có thể không phiền chị lo lắng cho mình
nữa rồi.
Tô Mỹ Dung cũng im lặng một lúc lâu như thể đang ổn định lại cảm xúc, cầm di động nói: “Được rồi, chiều nay chị phải đến công
trường nên em đừng tới tìm chị, đợi lần sau về thì dẫn theo Linh cùng ăn một bữa cơm với cả nhà.”
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu nhận lời, chỉ đồng ý với Tô Mỹ Dung chứ không nói gì nữa rồi sau đó mới cúp máy.
Tô Cẩn Nghiêm cho di động vào túi rồi đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài một hồi
lâu, mãi đến khi ở phía sau, Chung Thủy Linh rửa xong chén bát, thấy anh đứng một mình nên gọi anh một tiếng, lúc này anh mới sực tỉnh.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Chung Thủy Linh nghi hoặc nhìn anh, trong lòng quả
thật là hơi lo lắng, liệu có phải anh đã biết chuyện của Trương Tân
Thành rồi không.
Tô Cẩn Nghiêm cười cười, lắc lắc đầu, khoác vai cô đi ra phòng khách, vừa đi vừa nói: “Không nghĩ gì hết.”
Chung Thủy Linh không dám hỏi nhiều, để anh kéo mình đến ngồi trên chiếc ghế
sofa trong phòng khách rồi cứ thế dựa vào lòng anh, nũng nịu ôm lấy eo
anh, dán mặt mình vào ngực anh, im lìm không nói lời nào.
Tô Cẩn
Nghiêm cười, xoa xoa đầu cô nói: “Sao vậy, sao giống con nít thế?" Nói
thì nói vậy nhưng cũng không có ý định đẩy cô ra khỏi mình.
Nghe
anh hỏi vậy, Chung Thủy Linh có chút rầu rĩ không vui nói: “Ngày mai anh lại phải đi sao?" Anh vừa mới về tối qua mai lại phải đi rồi, cô không
nỡ, cô còn tưởng rằng lần này anh về sẽ ở lại vài ngày.
Tô Cẩn
Nghiêm tự thấy có chút áy náy, anh hôn lên tóc cô rồi thấp giọng nói:
“Vẫn còn một nhiệm vụ, lần này anh về trước đội của mình nhưng ngày mai
họ có lẽ sẽ về tới.”
Chung Thủy Linh ôm chặt thắt lưng của anh,
rầu rĩ nói: “Làm sao bây giờ, hình như em không làm được như những gì em từng nói, em không nỡ xa anh, em rất muốn anh có thêm thời gian ở bên
cạnh em.”
Chính cô từng nói mình không thèm để ý việc anh là quân nhân, không để bụng chuyện anh không ở bên cô hằng ngày, nhưng hiện tại thời khắc ấy đến thật rồi, cô thật sự làm không được, mỗi lần anh về cô đều muốn anh có thể ở bên cô nhiều một chút, ngay cả khi anh đã thực sự dành phần lớn thời gian cho cô, thậm chí anh còn bỏ qua các thành viên
trong gia đình mình nhưng thật lòng mà nói thì cô vẫn chưa thấy đủ, cô
không hề thực hiện được lời hứa lúc đầu của mình.
Tuy nhiên Tô
Cẩn Nghiêm không có ý trách cô, anh chỉ khẽ vuốt ve mái tóc cô, cười
nói: “Anh có nên hạnh phúc vì hóa ra em yêu anh nhiều hơn anh nghĩ không nhỉ.”
Quả thật anh nên hạnh phúc vì nếu cô gái này không yêu anh thì sao có thể ham muốn chiếm hữu anh mãnh liệt như vậy chứ, cô yêu anh như vậy thì sao anh nỡ trách cô đây.
Chung Thủy Linh cũng không
phủ nhận, quả thật cô yêu anh hơn những gì cô tưởng, cô ôm chặt lấy anh
nói: “Làm sao bây giờ, bác sĩ Dương nói lúc trước cô ấy cũng vậy, khiến
em hiểu được rằng khi anh đã dần quen với việc không ở cạnh em thì em
lại không chắc rằng mình có thể làm được hay không.”
Tô Cẩn Nghiêm hôn lên đỉnh đầu cô rồi vòng tay ôm lấy cô nhẹ nhàng an ủi: “Không sao, chúng ta cứ từ từ, cùng nhau cố gắng.”