Nhìn tên của người gọi đang hiển thị trên màn hình điện thoại, cho dù
không thể nhận thì Chung Thủy Linh cũng không thể nào không nhận, nhất
là sau khi cô đã chờ đợi cuộc gọi của anh nhiều ngày như vậy, cô quá
khát vọng muốn nghe được âm thanh của anh, e là chỉ cần nói một chữ cũng được rồi.
Không do dự quá lâu, Chung Thủy Linh trực tiếp nhận điện thoại, tâm trạng vẫn kích động như cũ: "A lô, Cẩn Nghiêm."
"Có nhớ anh không?" Cách điện ngoại, lời nói đầu tiên của Tô Cẩn Nghiêm chính là cái này.
"Nhớ." Chung Thủy Linh gần như trả lời không hề suy nghĩ, không hề có một chút giấu diếm nào mà nói ra suy nghĩ thật lòng ở trong lòng của mình. Quả
thật là cô nhớ anh, hơn nữa còn rất nhớ rất nhớ.
Nghe được Chung
Thủy Linh ở đầu dây bên kia điện thoại nói nhớ mình, Tô Cẩn Nghiêm cách
điện thoại mỉm cười thỏa mãn, nói: "Hai ngày nữa anh sẽ trở về, vừa kết
thúc được một nhiệm vụ, trong đội vẫn còn một chút chuyện cần phải xử
lý."
Trong lòng của Chung Thủy Linh nhẹ nhàng thở ra một hơi,
đồng thời còn có sự mất mát khó tả, anh đi một tuần lễ rồi, cô quả thật
rất nhớ anh.
Có điều cô cũng biết đó là công việc của anh, ngoại
trừ ủng hộ thì cô cũng chỉ có thể ủng hộ, đây chính là lời mà lúc trước
cô đã hứa hẹn. Mặc dù là cô mới biết cái này cũng không hề đơn giản
giống như lúc trước cô đã nghĩ, nhưng mà giống như mẹ đã nói vậy, anh đã là sự lựa chọn của mình, vậy thì cho dù có khó khăn đi nữa thì cũng
phải kiên trì.
Cầm điện thoại, dịu dàng ngoan ngoãn nói: "Ừm, em chờ anh trở về."
Ở bên phía của Tô Cẩn Nghiêm hình như là có người đang gọi anh, chỉ nghe
thấy anh đáp một tiếng, sau đó lại tiếp tục nói chuyện với Chung Thủy
Linh: "Chờ anh trở về, còn nữa, anh cũng rất nhớ em."
Không chờ Chung Thủy Linh nói chuyện, Cẩn Nghiêm ở bên kia đã cúp điện thoại.
Cầm điện thoại, khóe miệng của Chung Thủy Linh vẫn còn mang theo nụ cười
thản nhiên, bởi vì câu nói anh cũng rất nhớ em trước khi anh cúp điện
thoại đã khiến trong lòng của cô ngọt ngào, vốn là trong lòng bực bội
phiền muộn, trong lúc nhất thời đều đã tan biến hết tất cả.
Thật
ra thì có lúc tình yêu thật sự rất đơn giản, một câu nói tâm tình liền
có thể khiến cho bạn vui vẻ thật lâu. Có lẽ là hai người cô và Cẩn
Nghiêm không thể giống như những cặp đôi bình thường, nhưng mà chuyện
này cũng không hề ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn họ, quan trọng nhất
chính là chỉ cần trong tim của bọn họ có đối phương là được rồi.
Sau khi để điện thoại di động qua một bên, Chung Thủy Linh lại ngồi một hồi lâu ở trong xe, rồi sau đó cô mới cầm túi xách bước xuống xe.
Vừa mới bước xuống xe thì đúng lúc gặp được Giang Lương đi ra từ trong khách sạn.
Thấy cô vẫn còn chưa đi, Giang Lương chủ động hỏi: "Cô Chung có cần tôi gọi xe giúp cô không?"
Chung Thủy Linh liếc nhìn anh ta, chỉ là lạnh lùng nói: "Không cần đâu." Sau
khi nói dứt lời thì liền quay người trực tiếp bắt một chiếc taxi ở ven
đường rồi leo lên.
Trở về căn hộ của mình, Chung Thủy Linh không
có tâm tư để vẽ bản thảo thiết kế, tiện tay ném túi xách qua một bên,
ngồi dựa ở trên ghế sofa, còn đang suy nghĩ những lời nói lúc nãy Trương Tân Thành đã nói với mình.
Cô suy nghĩ cả một đoạn đường về
nhà, cô cũng không biết nên mở miệng với Cẩn Nghiêm như thế nào, có lẽ
cứ giữ im lặng không cần nói gì cả mới là tốt nhất. Cho dù là tối ngày
hôm nay không nghe được gì, mình cũng không biết cái gì cả, đôi khi có
một số việc có lẽ không biết còn tốt hơn so với biết. Cẩn Nghiêm là
chồng của cô, có lẽ là anh có quyền lợi biết sự thật, nhưng mà làm vợ,
cô không hề quan tâm anh biết cái gì hay là bị che giấu cái gì, cô càng
quan tâm đến bản chất và tính chất của chuyện này có thể sẽ khiến cho
anh tổn thương hay không, cho dù là một chút xíu thì cô cũng không hi
vọng sẽ làm tổn thương đến anh.
Cho nên có lẽ cứ để cho Cẩn
Nghiêm cho rằng tất cả những thứ ở hiện tại đều là sự thật, Tô Mỹ Dung
thật sự là chị cả của anh chứ không phải là mẹ của anh, cái này so ra
tương đối vẫn tốt hơn một chút. Không thể thay đổi tất cả mọi thứ ở hiện tại, ít nhất như thế này thì anh sẽ không nhận quá nhiều tổn thương.
Sau khi nghĩ xong hết tất cả, áp lực ở trong lòng của Chung Thủy Linh cũng dần dần buông lỏng được một chút.
Kể từ sau ngày hôm đó Trương Tân Thành tìm cô thì cũng không còn tìm cô
nữa, có điều là trong thời gian này Tô Mỹ Dung lại gọi điện thoại cho
cô, kêu cô có rảnh thì đến nhà ăn cơm, nhưng mà cô lại lấy lý do gần đây đang bận việc thiết kế cho nên đã từ chối.
Trong điện thoại,
hình như là Tô Mỹ Dung cũng không biết chuyện Trương Tân Thành đi tìm
cô, Chung Thủy Linh có ý muốn thử dò xét, nhưng mà lời nói đến khóe
miệng thì lại nuốt trở vào, cũng không hỏi cái gì cả, cái gì cũng không
hề nói, cứ xem như là mình không biết gì.
Đúng như Tô Cẩn Nghiêm
đã nói ở trong điện thoại, anh đã trở về vào buổi tối ngày thứ ba sau
cuộc gọi hôm đó, cũng không gọi điện thoại thông báo cho Chung Thủy Linh đến đón anh, mà là tự mình đón xe trực tiếp đi đến chung cư của Chung
Thủy Linh.
Cầm chìa khóa mở cửa ra đi vào, trong phòng khách tối
đen một mảnh, nhưng đèn trong phòng vẫn đang bật sáng, ánh sáng lọt qua
khe cửa phòng đang khép hờ.
Để chìa khóa vào trong cái sọt tre ở trên kệ trước cửa, nhẹ nhàng thay
giày, Tô Cẩn Nghiêm cũng không gọi, bước chân nhẹ nhàng đi về phía căn
phòng kia.
Chung Thủy Linh đang chỉnh sửa bản thảo, cô chuẩn bị
ngày may sẽ mang bản thảo này cho người của Trương Tường Tường nhìn thử, nếu như không có vấn đề gì thì có thể bàn đến chuyện tiếp theo.
Tô Cẩn Nghiêm đi vào phòng, nhìn thấy cô nhóc đó đang mặc đồ ở nhà, ngồi
trước bàn sách nghiêm túc vẽ cái gì đó, trong miệng còn đang nhỏ giọng
nói một vài danh từ chuyên môn mà anh nghe cũng không hiểu được.
Khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt, Tô Cẩn Nghiêm nhỏ tiếng đi vào, ôm lấy cô từ phía sau.
Chung Thủy Linh đang xem bản thảo thiết kế, đột nhiên cả người là bị người ta ôm từ phía sau, gần như là không hề suy nghĩ gì, vô thức đưa tay lên
nắm lấy bàn tay ở phía sau rồi sau đó nhanh nhẹn đứng dậy từ trên ghế.
Bàn tay của Tô Cẩn Nghiêm bị cô bắt lấy, sức lực của cô nhóc này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của anh.
Chờ đến lúc Chung Thủy Linh xoay đầu lại nhìn thấy thấy rõ mặt của Tô Cẩn
Nghiêm, cô liền ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không ngờ đến sẽ là anh.
Tô Cẩn Nghiêm thì mỉm cười, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ và bộ
dạng khiếp sợ của cô, vừa giang hai tay về phía cô vừa nói: "Đến đây để
anh ôm em một cái."
Nhìn thấy anh đang giang tay ra với mình, lúc này Chung Thủy Linh mới lấy lại tinh thần, xác định người đứng ở trước
mặt của mình quả thật là Tô Cẩn Nghiêm.
Vẻ bất ngờ và giật mình ở trên mặt liền được thay thế bởi nụ cười, Chung Thủy Linh thậm chí cũng
không nói một câu nào, đi về phía anh và trực tiếp nhào vào trong ngực
của anh, ôm anh thật chặt.
Tô Cẩn Nghiêm ôm chặt lấy cô, cảm giác thân thể mềm mại của cô dán sát vào mình mang đến cho anh một cảm giác
thỏa mãn khó nói thành lời, không có một ngày nào anh không nhớ đến cô
nhóc này.
"Cô nhóc, anh rất nhớ em." Tô Cẩn Nghiêm không hề che giấu mà biểu đạt sự nhớ nhung của mình đối với cô.
Tô Cẩn Nghiêm ôm chặt lấy anh, nhiệt tình đáp lại anh: "Em cũng rất nhớ anh."
Dựa vào trong ngực của anh như thế này, lỗ tai dán trên lồng ngực của anh,
cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ đanh thép của anh, lúc này Chung Thủy Linh mới chân thật cảm nhận được nhiệt độ của anh. Loại cảm giác mong mỏi, mất
mát mấy ngày trước bởi vì cái ôm của anh vào lúc này mà không còn một
câu phàn này, hiện tại cô chỉ cảm thấy hạnh phúc dạt dào.
Hai
người ôm nhau một hồi lâu, lúc này Chung Thủy Linh mới lui ra từ trong
ngực của anh, ra vẻ tức giận nói: "Tại sao anh không nói với em chứ? Em
có thể đi đón anh mà."
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, đắc ý nói: "Anh
muốn cho em một niềm vui bất ngờ." Nhìn nụ cười vui vẻ của cô, anh cảm
thấy thỏa mãn hơn so với bất cứ thứ gì.