Thấy một hồi lâu mà Chung Thủy Linh cũng không nói cái gì, Lê Tích ở đầu dây bên kia điện thoại hỏi tiếp: "Sao vậy? Có nhận công việc này không?"
"Nhận chứ, dại gì mà không nhận." Chung Thủy Linh đồng ý ngay lập tức, nếu
thực sự muốn xây dựng phòng làm việc riêng cho mình, cách tốt nhất và
nhanh nhất chính là bắt đầu từ những người trong giới giải trí. Tất cả
bọn họ đều có ngoại hình đẹp và vóc dáng tuyệt vời, là quảng cáo cơ thể
sống rất tuyệt.
"Vậy thì được rồi, tớ sẽ gửi phương thức liên lạc của cậu cho đoàn đội của cô ta, đến lúc đó bên phía bọn họ sẽ có người
liên lạc với cậu." Lê Tích cách một cái điện thoại nói như vậy.
"Được, vậy cảm ơn cậu nha." Chung Thủy Linh nói lời cảm ơn, đồng thời đột
nhiên nghĩ đến, hỏi anh ta: "À đúng rồi, không phải là Trương Tường
Tường có stylist riêng sao? Sao lần này bọn họ lại tìm tớ vậy?"
"Cái này thì tớ cũng không biết rõ cho lắm, nghe nói là có chuyện bất đồng.
Trước đây tớ đã gặp cô ta ở một sự kiện, lúc mà người đại diện của cô ta nói về chuyện này, tớ liền nghĩ đến cậu, thuận miệng nhắc đến cậu với
bọn họ. Không ngờ đến sau đó bọn họ liền trở về xem tác phẩm của cậu,
cảm thấy không tệ lắm, liền kêu tớ hỏi thăm ý của cậu." Lê Tích nói sự
thật.
"Được quá nha Lê Danh Hiểu, đủ nghĩa khí, đủ là anh em."
Tâm trạng của Chung Thủy Linh đã tốt hơn rất nhiều, cầm điện thoại nói:
"Hôm nào ra ngoài đi, tớ mời cậu ăn cơm."
"Cậu nghĩ hay quá nhỉ." Lê Tích có chút ghét bỏ nói: "Tớ là người nổi tiếng như vậy, giúp cậu
một ân tình lớn như thế còn phải đi ăn cơm với cậu, vậy thì tớ bị lỗ quá rồi."
Nghe vậy, Chung Thủy Linh cười to, cũng không tính toán
với anh ta, nói: "Vậy thì được rồi, cái này cũng trực tiếp đỡ tiền cơm
cho tớ, tớ vui mừng còn không kịp nữa là."
"Ai nói với cậu là tớ giúp không công?" Lê Tích trực tiếp đi thẳng vào vấn
đề: "Thôi được rồi, không phải là lần trước nói Cố Hoàng Liên sắp kết
hôn với Lâm Vỹ Tường ư, gửi thời gian và địa điểm cho tớ đi." Cố Hoàng
Liên vẫn luôn là cô gái ở trong lòng của anh ta, đã nhiều năm như vậy
rồi, có lẽ thật sự cũng nên bỏ xuống.
Lê Tích làm cho Chung Thủy
Linh sửng sờ, cầm điện thoại di động, trong lúc nhất thời thật sự không
biết nên nói thế nào, lần trước lúc gặp nhau đúng là cô đã nói với anh
ta Hoàng Liên dự định kết hôn với Lâm Vỹ Tường, nhưng mà bây giờ Hoàng
Liên và Lâm Vỹ Tường ầm ĩ với nhau thành cái dạng này, sao còn có khả
năng kết hôn được nữa.
Thấy Chung Thủy Linh không nói lời nào, Lê Tích còn tưởng rằng cô hiểu lầm lúc mình đến đó thì sẽ phá hư cái gì
đó, hơi đắng chát mà cười giải thích: "Cậu yên tâm đi, tớ chỉ là muốn
đến đó nhìn thôi, nhìn thấy cô ấy kết hôn, tớ cũng có thể hoàn toàn
buông xuống."
Nghe anh ta nói như vậy, Chung Thủy Linh cầm điện
thoại di động, giải thích nói: "Cậu hiểu lầm rồi, tớ không cảm thấy cậu
sẽ đến đó để phá hoại." Lấy mức độ nổi tiếng hiện tại của anh ta, cho dù anh ta có thích Hoàng Liên thì cũng sẽ không làm làm ra chuyện phá hoại hôn lễ của người khác, cho dù anh ta có muốn thì người đại diện và đoàn đội ở bên cạnh của anh ta cũng sẽ cảm thấy không để cho anh ta làm như
vậy.
"Cậu không nghĩ như vậy thì tại sao lại không nói cho tớ biết?"
Chung Thủy Linh thở dài một hơi, nói với Lê Tích ở đầu dây bên kia: "Đó là
bởi vì, bởi vì Hoàng Liên sẽ không kết hôn với Lâm Vỹ Tường, cho nên tớ
mới không có cách nào nói cho cậu biết thời gian và địa chỉ diễn ra hôn
lễ của cậu ấy."
Lê Tích ở đầu dây bên kia điện thoại liền giật
mình, nắm điện thoại một hồi lâu rồi mới nói: "Tại sao chứ? Không phải
là quan hệ giữa bọn họ rất tốt hay sao, với lại không phải Hoàng Liên
cũng đã mang thai mà, tại sao lại không kết hôn chứ?"
Chung Thủy
Linh cũng không muốn nói quá nhiều chuyện của Cố Hoàng Liên với người
ngoài, nhưng mà nghĩ đến tình cảm của Lê Tích đối với Cố Hoàng Liên
chính là loại đó, lại cảm thấy anh ta có quyền được biết những chuyện
này.
Nghĩ như vậy, cầm điện thoại nói với Lê Tích ở đầu dây bên
kia: "Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, mấy năm qua Lâm Vỹ Tường vẫn
luôn lừa gạt Hoàng Liên, anh ta đã sớm có vợ và con ở quê nhà, gần đây
bọn tớ cũng mới biết thôi."
"Shit!" Lê Tích ở đầu dây bên kia khẽ mắng chửi một tiếng, sau đó một hồi lâu cũng không còn âm thanh gì.
Chung Thủy Linh cũng im lặng một lúc lâu, cầm điện thoại nói: "Chuyện này cậu nghe rồi thì coi như xong đi, cứ coi như là không biết đi, người khác
có hỏi thì cũng không nên nói ra, tớ nghĩ là Hoàng Liên chắc chắn cũng
không muốn để cho quá nhiều người biết."
Lê Tích im lặng một hồi
lâu, lâu đến nỗi Chung Thủy Linh cũng nghi ngờ có phải là anh ta còn
đang nghe hay không, lúc muốn hỏi thì anh ta đột nhiên mở miệng.
"Hiện tại Hoàng Liên đang ở đâu?" Giọng nói kia rất thấp, nhưng mà có thể nghe thấy được sự vội vàng ẩn chứa trong giọng nói.
"Cậu muốn đi tìm cậu ấy hả?" Anh ta hỏi như vậy, Chung Thủy Linh lập tức
nghĩ đến suy nghĩ của anh ta, cầm điện thoại có chút chần chờ mà nói:
"Chắc là lúc này cậu ấy không muốn gặp cậu đâu."
"Cô ấy có gặp tớ hay không thì cũng không quan trọng, tớ nhất định muốn gặp cô ấy." Lúc
Lê Tích nói ra lời này thì thái độ rất kiên định và cũng rất cố chấp.
Thấy anh ta cứ cố chấp kiên trì như thế này, Chung Thủy Linh cũng không nói
gì thêm nữa: "Hai ngày nay cậu ấy vừa mới xuất viện, gần đây đều ở nhà."
"Được rồi, tớ biết rồi." Lê Tích nói rất thẳng thắn, cũng rất quả quyết.
"Lê Tích." Chung Thủy Linh hỏi: "Cậu muốn làm gì vậy? Cậu muốn theo đuổi
Hoàng Liên một lần nữa ư?" Cô không cho rằng lúc này Hoàng Liên thích
hợp để bắt đầu một đoạn tình cảm mới, mặc dù là gần đây lần nào nhìn
thấy thì cô ấy cũng cười rất tươi, muốn để cho mọi người yên tâm, cảm
thấy cô ấy đã không sao cả. Nhưng mà đau đớn lớn như thế này làm sao có
thể nói tốt thì liền lập tức có thể tốt lên được, cô ấy chỉ là đang chịu đựng nỗi đau của bản thân để cho mọi người yên tâm mà thôi.
Gần
như là không ngờ, Lê Tích trực tiếp trả lời: "Tớ đã bỏ lỡ nhiều năm như
vậy rồi, lần này tớ sẽ không để cho mình tiếp tục bỏ lỡ nữa đâu."
"Tớ là người bạn tốt nhất của Hoàng Liên, tớ cũng không hy vọng cậu ấy lại
nhận phải bất cứ sự tổn thương nào." Lời nói này của Chung Thủy Linh
mang theo ý cảnh cáo.
"So với bất kỳ kẻ nào thì tớ mới là người
không hi vọng cô ấy bị tổn thương." Giọng nói rất kiên định, không hề có một chút do dự nào.
Chung Thủy Linh không nói gì thêm nữa, chỉ
là nhẹ nhàng nói một câu: "Tớ hi vọng là sau khi cậu hiểu rõ ràng mới
nói, mà không phải là do xúc động nhất thời."
"Chung Thủy Linh,
tớ biết cậu chính là người bạn tốt nhất của cô ấy, nhưng mà tớ muốn nói
cho cậu rằng tớ rất tỉnh táo, và cũng rất lý trí, tớ biết là bản thân
mình muốn cái gì, cũng biết sau khi nói ra những lời này thì đại biểu
cho cái gì. Lúc trước tớ tưởng rằng Lâm Vỹ Tường chính là hạnh phúc của
cô ấy, cho nên tớ mới có thể từ bỏ tình cảm của mình vì hạnh phúc của cô ấy. Nhưng mà hiện tại sự thật đã chứng minh, Lâm Vỹ Tường cũng không
phải là người có thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy, vậy thì hạnh phúc của cô ấy cứ để tớ mang đến cho cô ấy." Lê Tích nói từng câu từng chữ rất
chân thành.
Chung Thủy Linh im lặng một hồi lâu, đến cuối cùng cũng không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Ném điện thoại di động qua một bên, Chung Thủy Linh dựa ở trên giường,
trong lòng suy nghĩ những câu nói của Lê Tích vừa nói trong điện thoại.
Có lẽ cách tốt nhất để hoàn toàn bước ra từ một đoạn tình cảm thì chính
là bắt đầu một đoạn tình cảm mới, nếu như Lê Tích là người đúng với cuộc đời của Hoàng Liên, như vậy thì chuyện này không phải là rất tốt đó ư.
Một mình đối diện với trần nhà, thở dài một hơi rồi tự nhủ: "Thôi cứ để cái tên Lê Danh Hiểu thử một chút đi, có lẽ cậu ấy thật sự có cách để cho
Hoàng Liên tốt lên cũng không chừng."
Nghĩ như vậy, Chung Thủy Linh đứng dậy từ trên giường, trực tiếp đi vào phòng tắm.