Chung Thủy Linh ở bệnh viện cả ngày, suốt một ngày này, Cố Hoàng Liên
không làm được gì ngoại trừ khóc lóc, thấy cô đau đớn như vậy, trong
lòng ba Cố mẹ Cố cũng không thể nào nguôi ngoai được.
Đến tối,
dưới sự khuyên bảo của mọi người, Cố Hoàng Liên cũng ăn được chút ít, có lẽ là do cả ngày hôm nay khóc mệt rồi, nên sau khi ăn xong liền ngủ
thiếp đi.
Thấy cô ngủ rồi, lúc này mẹ Cố mới để cho Chung Thủy
Linh về, thực ra Chung Thủy Linh vốn định ở lại nhưng mẹ Cố lo lắng,
nhất quyết ra lệnh, cô cũng ngại không nói gì thêm, liền cầm túi xách
rồi rời khỏi bệnh viện.
Ngày hôm nay thực sự rất mệt mỏi, ngoài mệt ra còn có chút đói nữa, nhưng cho dù đói, nhưng ăn uống lại chẳng có khẩu vị gì cả.
Chung Thủy Linh bắt taxi từ bệnh viện về nhà, cô lê tấm thân mệt mỏi lên lầu, lúc đẩy cửa bước vào, mùi thức ăn liền xộc đến, cô cau mày, có chút
nghi hoặc, cúi đầu xuống liền trông thấy có một đôi giày nằm ở góc nhà,
không cần hỏi cô cũng biết là Tô Cẩn Nghiêm đến đây.
Trên mặt
Chung Thủy Linh hiện lên một nụ cười hiếm hoi, cô thay giày rồi đi vào
trong, tiện tay để túi xách lên trên kệ ở góc nhà, cô không lên tiếng
gọi mà đi thẳng về phía phòng bếp.
Qua cửa kính, cô thấy Tô Cẩn Nghiêm đang ở bên trong, trên người đeo tạp dề loay hoay làm gì đó.
Trên bàn đã bày sẵn những món ăn nóng hổi như thịt lợn xào, trứng bác cà
chưa, Chung Thủy Linh không thèm dùng đũa mà giơ tay ra bốc một miếng
thịt xào rồi bỏ vào miệng, chiếc bụng trống rỗng cả một trời lúc này như đang sôi sùng sục hết cả lên, cảm giác thèm ăn trong chốc lát như được
thức tỉnh.
Chung Thủy Linh dùng tay bốc mấy miếng thịt xào đang được bày sẵn trên bàn
rồi bỏ miệng, cô cảm giác như dạ dày đã bị tài nấu nướng của Tô Cẩn
Nghiêm chinh phục, lúc chuẩn bị đứng dậy đi vào phòng bếp thì đúng lúc
này cửa được mở ra, Tô Cẩn Nghiêm bê bát đũa đi ra từ bên trong, thấy
dáng vẻ ăn vụng của cô liền bật cười: “Đói rồi sao”
Chung Thủy
Linh mạnh mẽ gật đầu, trong miệng vẫn còn lúng búng vài miếng thịt nhai
ngấu nghiến, hoàn toàn không có thời gian nói chuyện.
Tô Cẩn
Nghiêm mỉm cười, bưng bát cơm đến trước mặt cô, sau đó đưa đũa cho cô,
anh xoa đầu cô rồi nói: “Còn tôm nữa, sắp xong rồi, em ăn mấy món này
trước đi” Dứt lời, anh lại quay trở về phòng bếp.
Chung Thủy Linh thực sự rất đói, lúc sáng mới chỉ kịp ăn 2 cái bánh bao liền đi đến
bệnh viện, sau đó cả ngày cũng không ăn gì, dạ dày cô đã sớm sôi sùng
sục lên như thể không có thứ gì trong bụng vậy.
Cô bưng bát lên
và một miếng thật to, trong miệng cô lúng búng thức ăn, nào là trứng bác cà chua, nào là thịt lợn xào, hương vị món ăn hòa lẫn vào với nhau
khiến Chung Thủy Linh có cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc không thể nào
diễn tả được.
Lúc Tô Cẩn Nghiêm bưng món tôm ra, Chung Thủy Linh
đã ăn được hơn nửa bát cơm rồi, trông thấy anh đặt đĩa xuống, cô ngay
lập tức giơ đũa lên gắp một con tôm to bỏ vào trong bát mình, hương vị
tươi ngon ấy khiến cô có cảm giác rằng lúc này mình là người hạnh phúc
nhất thế gian.
Thấy cô ăn uống gấp gáp, miệng lại nhét đầy thức
ăn như vậy, Tô Cẩn Nghiêm có chút lo cô sẽ bị nghẹn, liền đi vào trong
bếp rót cho cô cốc nước, đặt ở bên cạnh cô rồi nói: “Em ăn chậm thôi,
không ai giành với em đâu”
Chung Thủy Linh thật sự có chút khát,
uống một ngụm lớn rồi nuốt thức ăn xuống bụng, sau đó mới ngẩng đầu lên
nhìn Tô Cẩn Nghiêm rồi nói: “Cả ngày nay em không ăn gì rồi, ngửi thấy
mấy món anh làm cho nên không nhịn được nữa” Hơn nữa trọng điểm là, món
anh làm thực sự rất rất ngon!
Thấy cô nói cả ngày không ăn gì, Tô Cẩn Nghiêm có chút không vui cau mày lại, nhưng cũng không nói gì thêm.
Chung Thủy Linh thực sự sắp chết đói đến nơi rồi, cô ăn hết một bát cơm đầy,
ngay cả mấy món ăn trên bàn cũng bị cô đánh chén sạch sành sanh.
Chung Thủy Linh tựa người lên ghế, tay xoa xoa chiếc bụng no căng của mình,
cô nhìn Tô Cẩn Nghiêm rồi nói: “Sao bây giờ, hình như em ăn nhiều quá
rồi”
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười nhìn cô: “Vậy thì đi dạo một chút thôi”
Chung Thủy Linh lắc đầu, có chút khổ sở: “Không đi nổi nữa rồi, no quá”
“Thế thì ngồi thêm một lúc nữa đi” Tô Cẩn Nghiêm khổ sở nói, rồi tự mình
đứng dậy dọn dẹp bát đĩa mà cô vừa ăn xong, sau đó bưng đồ đi thẳng vào
phòng bếp.
Cửa kính phòng bếp chưa đóng, Chung Thủy Linh ngồi
trên ghế, quay đầu sang nhìn anh, cô nghĩ ra chuyện gì đó liền nói với
anh: “Tối nay anh đã ăn gì chưa?” Vừa rồi cô cứ mải cắm cúi ăn, quên mất hỏi rốt cuộc anh đã ăn gì chưa.
“Anh ăn ở nhà rồi mới qua đây”
Tô Cẩn Nghiêm mở vòi nước, đeo chiếc tạp dề hơi nữ tính lên rồi nói:
“Anh nghĩ là Cố Hoàng Liên xảy ra chuyện lớn như vậy, hôm nay chắc chắn
em sẽ ở bên cạnh mải lo cho cô ấy mà quên ăn cơm, nên mới mua thức ăn
mang qua đây”
Sự quan tâm của anh khiến Chung Thủy Linh cảm thấy
trong lòng ấm áp: “Sao anh biết hôm nay em nhất định sẽ về? Nhỡ em ở lại bệnh viện không về thì sao?”
“Vậy thì anh sẽ đóng gói đồ ăn lại
mang đến bệnh viện cho em” Tô Cẩn Nghiêm tự nhiên trả lời, tất nhiên là
trước khi đến đây anh cũng đã tính sẵn đến trường hợp này rồi, nếu như
cô không về nhà, vậy thì anh mang cơm đến đó cho cô, dù sao thì anh cũng sẽ chăm nom cho cô ăn hết chỗ thức ăn này.
Chung Thủy Linh đứng
dậy tiến về phía anh, vươn tay ôm lấy anh từ phía sau, tựa đầu lên lưng
anh, nhẹ nhàng hít sâu một hơi rồi nói: “Tô Cẩn Nghiêm, sao anh lại đối
tốt với em như thế?”
Tô Cẩn Nghiêm đang rửa bát, đành để mặc cô cứ thế ôm lấy mình, anh khẽ cười: “Em đúng là một cô bé ngốc”
“Em không ngốc, nếu không thì làm sao tìm được bạn trai tốt như thế này” Cô cảm thấy đời này chuyện sáng suốt nhất mà cô từng làm chính là tìm được người bạn trai như Tô Cẩn Nghiêm, ngoại trừ chuyện này ra, không có
điều gì có thể khiến cô tự hào kiêu ngạo hơn được nữa, ngay cả khi thiết kế của cô giành được giải thưởng, thì cũng không thể so sánh được với
cảm gíac hạnh phúc mãnh liệt cùng tự hào mà Tô Cẩn Nghiêm mang lại cho
cô.
Câu nói cô khiến cho Tô Cẩn Nghiêm vui vẻ từ tận đáy lòng,
anh bật cười, khẽ nói: “Em là người phụ nữ của anh, sau này sẽ là mẹ của con anh, anh không đối tốt với em thì còn đối tốt với ai được nữa?”
Nghe anh nói cô là mẹ của con anh, Chung Thủy Linh xấu hổ đến mức đỏ mặt
lên, cũng may mà lúc này anh đang quay lưng lại với cô, nếu không cô sẽ
ngượng chết mất.
Nghĩ vậy, Chung Thủy Linh càng ôm chặt lấy anh
hơn, ngượng ngùng khẽ nói: “Ai muốn sinh con cho anh chứ” Giọng nói của
cô rất nhỏ, chỉ cần nghe thôi cũng có cảm giác cô đang nũng nịu.
Thấy vậy, Tô Cẩn Nghiêm quay đầu lại nhìn cô: “Em không sinh con cho anh thì ai sinh bây giờ?”
Chung Thủy Linh chớp chớp đôi mắt to tròn, miệng ấp úng không nói lên lời,
nhưng ý cười lại ẩn hiện bên khóe môi, giây phút này, mọi tâm trạng của
cô đều thể hiện rõ trên khuôn mặt.