Trở lại phòng bệnh một lần nữa. Cố Hoàng Liên đang đờ đẫn ngồi trên giường, mẹ Cố ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt ba Cố thoạt nhìn có vẻ không tốt lắm.
Chung Thủy Linh mua một ít hoa quả, nhìn ba mẹ Cố. Khẽ mở miệng: ''Ba mẹ Cố, hai bác đi xuống ăn chút cơm trước đi.''
Nghe vậy, mẹ Cố lắc đầu nói: ''Bác không đói" Giờ xảy ra loại chuyện này sao bà còn có khẩu vị mà nuốt trôi được chứ
''Không đói cũng phải ăn, người là sắt, cơm là thép, nếu hai người mệt mỏi kiệt sức ngã xuống thì Hoàng Liên phải làm sao?'' Lúc nói, Chung Thủy Linh
nhìn về phía Cố Hoàng Liên, thấp giọng nói tiếp: ''Đến lúc Hoàng Liên
nghĩ thông rồi, bản thân cậu ấy sẽ hận bản thân liên lụy đến hai bác
đó.''
Nghe cô nói vậy, mẹ Cố quay đầu nhìn Cố Hoàng Liên một cái.
Mắt của Cố Hoàng Liên vẫn nhìn về phía trước, giống như hoàn toàn không
nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, im lặng chìm trong thế giới của
riêng mình.
Thấy con gái như vậy, mẹ Cố đau lòng nói không ra lời, quay đầu đi, không khỏi im lặng che miệng rơi nước mắt.
Chung Thủy Linh thở dài, thấy mẹ Cố như vậy bèn đi về phía bà an ủi.
Lúc Chung Thủy Linh định mở miệng nói gì đó, Cố Hoàng Liên trên giường cuối cùng cũng nói: ''Ba, mẹ, hai người đi ăn cơm trước đi.''
Giọng nói rất khẽ nhưng lại rất rõ ràng.
Mẹ Cố nghe vậy liền sửng sốt, quay đầu nhìn cô chằm chằm, đến ba Cố ngồi
trên sô pha cũng có chút kích động, đứng dậy đi qua bên đó.
Cố
Hoàng Liên chậm rãi xoay đầu nhìn mặt mẹ Cố, cắn môi nói: ''Mẹ, con muốn ăn cơm chiên Dương Châu, ba mẹ ăn xong mang một phần lên cho con nhé.''
Thấy cô mở miệng nói muốn ăn, mẹ Cố vừa khóc vừa cười, không khỏi gật đầu
nói: ''Được được được, lát mẹ mang cơm chiên Dương Châu cho con.'’
Cố Hoàng Liên cười cười, gật đầu, nước mắt rơi xuống.
Chung Thủy Linh thở dài một hơi, có lẽ Hoàng Liên kiên cường hơn cô nghĩ.
Sau khi ba mẹ Cố đi xuống, Chung Thủy Linh liền ngồi xuống bên cạnh, im lặng nhìn Cố Hoàng Liên.
Cố Hoàng Liên cũng ngồi đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn phía trước, cũng không mở miệng nói gì cả.
Cũng không biết qua bao lâu, lúc Chung Thủy Linh đinh nói gì đó thì Cố Hoàng Liên mở miệng, không quay đầu lại hỏi: ''Cậu vừa nãy ra ngoài tìm được
anh ta chưa?''
Không cần nói Chung Thủy Linh cũng rõ cái người trong miệng cô ấy nói là Lâm
Vỹ Tường. không phụ nhận, gật đầu nói thẳng: ''Tớ đã đi đánh anh ta một
trận.''
Cố Hoàng Linh dường như chẳng bất ngờ, bạn họ nhiều năm
cộng thêm làm bạn bao lâu như thế, cô quá rõ tính cách và cách làm việc
của Chung Thủy Linh, chỉ quay đầu lại nhìn cô nói: ''Anh ta ở đâu, cậu
đưa tớ đi tìm anh ta đi.''
Nghe vậy, Chung Thủy Linh nhíu mày,
lắc đầu nói: ''Không được, tớ không dẫn cậu đi tìm anh ta đâu.'' Chưa kể hiện tại cô không biết Lâm Vỹ Tường đang ở đâu, dù có biết cô cũng sẽ
không dẫn cô ấy đến đó, cô không nghĩ lúc này là thời điểm thích hợp để
cô ấy gặp Lâm Vỹ Tường, càng đừng nghĩ đến nếu không cẩn thận đụng phải
người phụ nữ kia cô ấy có thể chịu mọi đả kích.
''Tiểu Linh, tớ
cầu xin cậu dẫn tớ đi đi, có một vài lời, một vài chuyện tớ cần nói rõ
trước mặt anh ta.'' Cố Hoàng Liên nhìn Chung Thủy Linh cầu xin, trong
mắt ngấn lệ, dáng vẻ kia khiến người ta thấy mà đau lòng, cảm thấy đáng
thương vô cùng.
Chung Thủy Linh cắn chặt môi, cố gắng không để
mình vì quá thương cô ấy mà đồng ý. Nhìn cô ấy, nói một cách kiên quyết: ''Hoàng Liên, tớ không thể dẫn cậu đi được.''
''Tại sao!'' Môi
Cố Hoàng Liên mấp máy, nhìn Chung Thủy Linh đầy trách móc: ''Cậu có phải là bạn tốt nhất của tớ không thế? Tại sao đến lúc này rồi mà cậu cũng
không giúp tớ! Vậy mà là bạn bè à?!''
Chung Thủy Linh thở dài
nhìn cô ấy nói: ''Vì là bạn tốt nhất của cậu mới không thể để cậu đi gặp anh ta lúc này, tớ không muốn cậu tổn thương thêm nữa, cậu hiểu không
hả?''
''Tớ đã tổn thương rồi!'' Cố Hoàng Liên hét lên một cách
điên cuồng: ''Cậu không biết à? Tớ đã tổn thương rồi. Cậu nghĩ là cậu
không để tớ đi gặp anh ta, không để tớ đến trước mặt anh ta hỏi cho rõ
thì có thể bảo vệ tớ ư? Tớ đã bị tổn thương rồi!''
Cố Hoàng Liên
kêu gào, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, sống chết nắm chặt
tay Chung Thủy Linh, thậm chí móng tay còn cắm sâu vào da thịt Chung
Thủy Linh, cô nhìn Chung Thủy Linh nói: ''Tiểu Linh, tớ cầu xin cậu, đưa tớ đi gặp anh ta, tớ muốn hỏi cho rõ, rốt cuộc anh ta coi tớ là gì, đến cùng tớ là người gì, tình cảm nhiều năm của chúng tớ được tính là gì?'' Nói xong thân thể của Cố Hoàng Liên gục xuống dựa vào Chung Thủy Linh,
cả người khóc đến mức không kìm lại được.
Chung Thủy Linh đau
lòng cho cô ấy, cầm chặt lấy tay cô, khổ sở nhắm mắt lại rồi mở ra nói
với cô ấy: ''Cậu gặp rồi thì thay đổi được gì, nói xong rồi thì thay đổi được gì?'' Có thể thay đổi được sự thật là anh ta đã kết hôn và có một
đứa con ư? Có thể thay đổi được chuyện anh ta lừa dối cậu nhiều năm như vậy ư? Không phải là chẳng thay đổi được gì đấy sao?
Cố Hoàng
Liên ngẩng đầu lên nhìn Chung Thủy Linh nói: ''Vậy tớ cũng hỏi cho rõ,
nếu không sự cố chấp và tình cảm nhiều năm của tớ với anh ta được tính
là gì?''
''Hoàng Liên, cậu tỉnh lại đi có được không, anh ta đã
lừa cậu, anh ta đã kết hôn và có con ở quê rồi, cậu có đi chứng minh anh ta yêu cậu hoặc đã từng yêu cậu, thì nó chứng tỏ được cái gì?'' Chung
Thủy Linh nắm lấy vai cô ấy: ''Cứ coi như là chứng minh được những
chuyện này thì cũng không thay đổi được sự thật! Sao cậu còn phải cố
chấp với nó?''
Cố Hoàng Liên nhìn cô, nói không ra lời, nước mắt
từ hốc mắt rơi xuống, từng hạt từng hạt như viên trân châu, không ngừng
nức nở nói: ''Tiểu Linh...phải làm sao, phải làm sao đây...sao lại như
vậy, tớ, tớ cứ nghĩ bọn tớ sẽ đi đến hồi kết, mẹ, mẹ cuối cùng cũng
không phản đối nữa... tớ… tớ cứ nghĩ chúng tớ sẽ sống hạnh phúc, sau đó
sẽ có đứa con đáng yêu, sau đó bọn tớ còn, còn có một nhà ba người mặc
quần áo gia đình đi thanh minh, dẫn con đi du lịch, nhưng, nhưng sao lại biến thành như vậy tại sao, tại sao mọi thứ bỗng chốc thay đổi, tớ còn
chưa kịp chuẩn bị tốt. Tớ còn nghĩ sau đó chỉ có hạnh phúc và vui vẻ
thôi, nhưng, nhưng sao ông trời lại tàn nhẫn với tớ như vậy! Tại sao anh ta đã có kết hôn ở quê, vậy đứa con trong bụng tớ phải làm sao, phải
làm sao đây...''