Khi Chung Thuỷ Linh đến bệnh viện, Cố Hoàng Liên đã được chuyển từ phòng cấp cứu đến phòng bệnh rồi.
Mẹ Cố giống như là có chút sợ hãi, cứ nắm lấy tay của Cố Hoàng Liên mà
ngồi ở bên cạnh, còn ba Cố thì đi tới đi lui trong phòng bệnh, cả người
trông như bởi vì lo lắng mà có chút sốt ruột.
“Ba Cố, mẹ Cố.” Chung
Thuỷ Linh từ bên ngoài phòng bệnh đi vào, nhìn Cố Hoàng Liên đang nằm
trong phòng bệnh một cái, cô ấy hình như là còn chưa có tỉnh.
Mẹ Cố
quay người lại, nhìn thấy Chung Thuỷ Linh đến thì có chút bất lực mà
nhìn cô, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống: “Thuỷ Linh, con đến
rồi.”
Chung Thuỷ Linh nhìn bà rồi vội vàng đi qua phía bà, ôm lấy bà
an ủi nói: “Được rồi, không sao rồi, không sao nữa rồi.” Tuy là nói như
vậy nhưng trái tim của cô vẫn đang đập thình thịch rất là nhanh, thực ra lúc nãy trên đường đến đây cô cũng sợ hãi đến chết đi được, cô thậm chí còn hối hận là tối hôm qua tại sao mình lại không về để ở bên cạnh cô
ấy nữa.
Đợi cảm xúc của mẹ Cố đỡ hơn một chút rồi Chung Thuỷ Linh mới buông bà ra, nhìn bà mà hỏi: “Mẹ Cố, bác sĩ rốt cuộc là nói như thế
nào, Hoàng Liên thế nào rồi?”
Mẹ Cố sụt sịt một tiếng, quay đầu nhìn
Cố Hoàng Liên vẫn đang ngủ trên giường một cái, rồi lại quay đầu sang
nhìn Chung Thuỷ Linh nói: “Bác sĩ nói mấy ngày nay nó không có ăn gì
hết, đói đến nỗi có chút thiếu dinh dưỡng, cho nên nhất thời mới bị
choáng mà ngất đi, bây giờ đang truyền chút Glucose cho nó, nói là đợi
lát nữa sẽ tỉnh lại thôi.”Nghe mẹ Cố nói như vậy, trái tim đang treo lơ lửng của Chung Thuỷ Linh cuối
cùng cũng hoàn toàn được đặt xuống rồi: “Như vậy thì tốt, như vậy thì
tốt…” Lúc nãy khi nghe Cố Hoàng Liên vào bệnh viện, cô thật sự lo lắng
đến nỗi không biết nên làm thế nào nữa, cô lo lắng Cố Hoàng Liên sẽ xảy
ra chuyện biết bao, nếu như thật sự xảy ra chuyện thì có lẽ cô sẽ tự
trách cả đời này mất.
Dìu mẹ Cố ngồi xuống, Chung Thuỷ Linh kéo khăn
giấy trên tủ ra để lau mặt cho bà, rồi nhìn bà mà nhỏ tiếng nói: “Mẹ Cố
cũng đừng lo lắng nữa.”
Mẹ Cố gật đầu, nhìn đứa con gái trên giường
bệnh, sắc mặt trắng bệch đến mức không có chút huyết sắc nào, bà vẫn có
chút nhịn không được mà muốn thút thít, nói: “Con bé này sao lại ngốc
như vậy chứ, cả ăn cũng không ăn nữa.”
“Mấy chuyện này còn không phải tại bà sao!” Ba Cố ở bên cạnh có chút trách cứ mà nói: “Nếu như bà
không làm ra nhiều chuyện như vậy thì Hoàng Liên có đến nỗi phải nằm ở
đây không?”
Nghe vậy, mẹ Cố cũng có chút oán khí mà nói với ba Cố:
“Bây giờ ông còn ở đây oán trách tôi sao, tôi làm mấy chuyện này đều là
vì ai chứ, ban đầu không phải ông cũng đồng ý sao?”
“Tôi đồng ý khi
nào!” Ba Cố phủ nhận mà nói: “Tự bà chê Lâm Vỹ Tường chỗ này không tốt
chỗ kia không tốt, không phải là bà cảm thấy cậu ta từ nông thôn đến
sao? Bà đừng có quên, chúng ta ban đầu cũng là từ nông thôn mà ra đó!”
Ba Cố không hài lòng về những chuyện này, nhưng lúc bình thường ông luôn bận chuyện ở công ty, không rảnh quan tâm đến mấy thứ này, chỉ coi như
là trong nhà bình bình yên yên không có chuyện gì nên cũng để mặc bà,
nhưng mà bây giờ đứa con gái duy nhất của mình đã thành ra như vậy rồi,
bây giờ đừng nói là trong lòng ông khó chịu đến nhường nào nữa!
“Tôi
cũng là biết chúng ta từ nông thôn ra cho nên mới luôn muốn Hoàng Liên
được gả cho một chỗ tốt một chút, ông ở bên ngoài nên không biết, mấy bà phu nhân giàu có đó bề ngoài thì thân thiện với tôi, nhưng đằng sau thì kêu chúng ta là gì, kêu chúng ta là nhà giàu mới nổi, ông tưởng tôi
nghe dễ chịu lắm sao, tôi chẳng qua là không muốn con gái bị người ta
xem thường giống như chúng ta thôi, không lẽ như vậy cũng là sai sao?”
Mẹ Cố nói, nước mắt không ngừng tuôn ra từ trong hốc mắt.
Ba Cố lười
bàn cãi với bà, ông chỉ nói một câu: “Miệng là của người khác, nhưng tai là của mình, cái gì cần nghe, cái gì nghe xong rồi bỏ qua cũng là do bà tự chọn thôi, nếu như ngay cả bản thân mình mà bà còn không vượt qua
được thì ai có thể xem trọng bà đây!” Nói xong thì trực tiếp đi ra khỏi
phòng bệnh, đúng lúc đụng phải Tô Cẩn Nghiêm đang định tiến vào.
Tô Cẩn Nghiêm gật gật đầu với ông, đang định chào hỏi thì ba Cố có chút tức giận mà trực tiếp đi khỏi rồi.
Trong phòng bệnh, mẹ Cố bị ba Cố nói đến có chút khó chịu, bà dùng tay che miệng mình mà khóc thút thít.Chung Thuỷ Linh ngồi ở bên cạnh, nhìn mẹ Cố khóc thút thít như vậy mà có chút đau lòng, nhưng mà nếu như nói thật, cô cảm thấy những lời mà ba Cố nói không phải là không có đạo lý, cô nhìn mẹ Cố và nhẹ giọng nói: “Mẹ Cố,
có vài lời con cũng không biết là có nên nói không nữa.”
Mẹ Cố nhìn cô một cái rồi nói: “Có gì mà nên nói hay không nên nói chứ, bây giờ cũng đã như vậy rồi, con cứ nói đi.”
Nghe bà nói như vậy, Chung Thuỷ Linh lúc này mới nói: “Mẹ Cố à, chúng ta
vĩnh viễn cũng không thể nào quản được miệng của người khác, người khác
muốn đánh giá chúng ta thế nào thì đó là chuyện của họ, nhưng nếu như
bên ngoài ai cũng sống trong lời đánh giá của người khác thì há không
phải là tự khiến mình sống mệt mỏi hơn sao?” Nói xong, cô đưa tấm khăn
giấy trong tay mình đưa cho bà.
Mẹ Cố nhận lấy khăn giấy, lau đi vệt
nước mắt trên mặt mình, rồi lại nhìn Chung Thuỷ Linh nói: “Thuỷ Linh con có biết không, làm người sống không phải là vì để nghe mấy câu nói của
người khác sao, nếu như không phải thì chúng ta hà tất gì phải sống cực
khổ như vậy chứ?”
Chung Thuỷ Linh không tán đồng, cô lắc lắc đầu nói: “Cuộc sống là của bản thân chúng ta, vui vẻ như thế nào hay sống như
thế nào để thật vui vẻ thoải mái đều là do chúng ta tự cảm nhận thôi,
chúng ta không cần thiết phải vì những câu nói vô tâm của người khác mà
khiến cho cuộc sống của mình trở nên rối tung lên được.”
Mẹ Cố nhìn cô, thút thít không nói gì.
“Mẹ Cố thấy Hoàng Liên bây giờ thế này, không lẽ mẹ Cố thật sự cảm thấy vui sao?” Chung Thuỷ Linh nhìn Cố Hoàng Liên ở trên giường một cái rồi lại
quay đầu sang nhìn mẹ Cố: “Nhiều năm như vậy rồi, cậu ấy thích Lâm Vỹ
Tường thế nào không cần con nói thì mẹ Cố cũng biết rồi đó, tuy tính
cách của Hoàng Liên bình thường rất là ôn thuận, nhưng trong chuyện này
thì cậu ấy trước giờ chưa hề nhân nhượng qua, cho dù mẹ Cố có ngăn cản
thế nào, phản đối thế nào đều không thể nào làm lay động trái tim của
cậu ấy được, không lẽ không phải sao?”
Mẹ Cố không nói gì mà chỉ yên
tĩnh nhìn Cố Hoàng Liên, bà làm sao mà không biết cho được, chính vì
chuyện này mà hai mẹ con bà đã không biết cãi nhau qua bao nhiêu lần
rồi.
Thấy bà không nói chuyện, Chung Thuỷ Linh tiếp tục nói: “Bây giờ bọn họ cũng có con rồi, mẹ Cố còn tội gì phải phản đối chứ, không lẽ mẹ Cố thật sự muốn Hoàng Liên hận mẹ Cố sao? Mẹ Cố chỉ có một cô con gái
là cậu ấy thôi đó!”
Mẹ Cố có chút đau xót mà nhắm mắt lại, hít một
hơi thật sâu rồi mới ngẩng đầu nhìn Chung Thuỷ Linh nói: “Bỏ đi bỏ đi,
ta cũng không quản nữa, bây giờ chỉ muốn nó sống cho thật tốt thôi, sau
này cho dù là nó muốn ở cùng ai, chỉ cần nó hạnh phúc là được, ngoài ra
thì ta không quản chuyện gì nữa.”
Nghe vậy, Chung Thuỷ Linh đưa tay
nhẹ nhàng ôm mẹ Cố vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng bà mà nói: “Ngài cứ tin
tưởng về mắt nhìn người của Hoàng Liên đi, cậu ấy sẽ hạnh phúc mà, ngài
yên tâm đi.”
Hai người cứ ôm lấy nhau như vậy, khoé mắt của Cố Hoàng Liên đang nằm trên giường chợt yên lặng mà rơi nước mắt.