Chung Thủy Linh rất sợ nhột, bình thường hơi chạm vào đã la hét không
ngừng, đặc biệt là bây giờ còn cù lét cô như vậy, càng cười dữ dội hơn
đến mức không tự chủ được, vừa hét vừa cầu xin nói: “Được rồi, được rồi, em không dám nữa, em không dám nữa, a hahaha….”
Thấy cô cầu xin,
cuối cùng Tô Cẩn Nghiêm cũng buông cô ra, lật người lại nằm nghiêng bên
cạnh cô, bởi vì có cồn, nên lúc này cả người vẫn có chút mệt mỏi, đầu
cũng có chút mơ mơ màng màng.
Chung Thủy Linh nằm bên cạnh anh, vì lúc nãy cười quá nhiều nên lúc này ngực vẫn còn nhấp nhô lên xuống.
Tô Cẩn Nghiêm quay đầu lại nhìn cô, đưa tay ra quấn lấy cổ cô sau đó kéo
cô qua, để cô dựa vào lồng ngực mình, cúi đầu hôn lên tóc cô, sau đó mới nói: “Buồn cười như vậy sao.”
Chung Thủy Linh dựa vào ngực anh, ánh
mắt chăm chú nhìn vào chiếc khăn tắm màu hồng đang quấn quanh eo anh,
không hề khách khí gật đầu, nhưng lần này rất cố gắng khống chế bản thân để không bật cười.
Tô Cẩn Nghiêm mở mắt ra nhìn lên trần nhà, bàn
tay ở phía sau nhẹ nhàng vỗ vào lưng Chung Thủy Linh, đè thấp giọng nói: “Được rồi, em muốn cười thì cười đi, dù sao ở trước mặt em anh sớm đã
mất hết hình tượng rồi.”
Nghe thấy vậy, Chung Thủy Linh bật cười, từ
trong ngực anh ngẩng đầu lên, tay nửa chống ở trên giường, ánh mắt nhìn
anh chăm chú nói: “Ai nói, hình tượng của anh ở trước mặt em vẫn như cũ, vẫn rất cao lớn!”
Tô Cẩn Nghiêm quay lại nhìn vào đôi mắt của cô, nhướng mày hỏi: “Vậy sao? Cao lớn đến mức nào?”Chung Thủy Linh vẫn rất nghiêm túc dùng tay để so sánh, có chút khoa trương nói: “Cao như này, lớn như này.”
Tô Cẩn Nghiêm không kiềm chế được liền bật cười, đưa tay lên có chút nuông chiều quẹt mũi cô.
Chung Thủy Linh có chút tính khí của trẻ con, lè lưỡi với anh.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn chằm chằm vào cô, cũng không biết là tác dụng của rượu
hay là bản thân vốn đã không có sự đề kháng nào với cô, động tác vô tình của cô ở trong mắt anh dường như rất quyến rũ và khiêu khích.
Nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Chung Thủy Linh cũng để ý đến hành động của anh, nhưng theo bản năng vẫn nghĩ là anh khát nước, nhớ tới bát cháo mà mình mới mang lên, nói: “Khô
miệng sao, em vừa mới mang cháo lên, bây giờ chắc cũng sắp nguội rồi, em đi lấy qua cho anh.”
Nói xong quay người lại muốn bê bát cháo đầu
giường qua, chỉ là cô vừa mới quay người qua, thậm chí vẫn chưa kịp
xuống giường, tay của cô đã bị anh nắm lại, sau đó Tô Cẩn Nghiêm dùng
lực, trực tiếp kéo cô trở lại vòng tay của mình, sau đó lật người lại,
đem cô đặt dưới cơ thể mình, hai tay chống ở hai bên đầu cô, cứ như vậy
cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô, trong ánh mắt của anh mang theo một
ngọn lửa, rất nóng bỏng, rất nhiệt tình, lúc Chung Thủy Linh nhìn thấy
có chút sợ hãi, có chút lúng túng.
Giọng của Tô Cẩn Nghiêm khàn khàn: “Anh không muốn ăn cháo, bây giờ anh cảm thấy mình muốn ăn em…”
Nói xong, cũng không cho Chung Thủy Linh cơ hội lên tiếng, trực tiếp cúi đầu xuống hôn lên môi Chung Thủy Linh.
Nụ hôn của anh đến quá nhanh, khiến Chung Thủy Linh có chút bất ngờ không
kịp phản ứng lại, cứ như vậy mở to mắt nhìn khuôn mặt anh, kèm theo nụ
hôn của anh là mùi rượu nồng nặc, dường như muốn hôn Chung Thủy Linh đến say.
Dường như cảm nhận được cô không chuyên tâm, Tô Cẩn Nghiêm khẽ cắn môi cô, đè thấp giọng nói: “Chuyên tâm một chút.”
Lúc này Chung Thủy Linh mới đưa tay lên vòng qua cổ anh, nhắm mắt lại, mở
miệng đáp lại nụ hôn mãnh liệt nồng nặc mùi rượu của anh.Hai người cứ ôm nhau như vậy, không biết hôn nhau bao lâu, đến lúc Chung
Thủy Linh cảm nhận được bàn tay to lớn của anh đang không ngừng di
chuyển dưới lớp quần áo của cô, lúc này cô liền tỉnh táo lại, đưa tay ra nắm lấy bàn tay có chút không an phận của anh, một tay khác đẩy anh ra, nhìn anh, giọng nói có chút khàn khàn thì thào: “Được rồi, không thể
tiếp tục nữa, bây giờ anh phải ăn chút cháo trước.” Cô vẫn chưa quên tối nay anh gần như chưa ăn gì, không chỉ hại dạ dày, còn hại cả đến cơ
thể.
“Nhưng anh muốn ăn em hơn.” Giọng nói của Tô Cẩn Nghiêm tràn đầy dục vọng, cúi đầu lại có chút không nỡ hôn lên môi cô mấy cái.
Chung Thủy Linh bật cười, nhìn vào mắt anh, cố gắng nói với chính mình không
thể để anh mê hoặc như vậy, nói: “Tối nay anh vẫn chưa ăn gì, em lo là
thể lực của anh ăn không tiêu.”
Nghe thấy vậy, Tô Cẩn Nhiêm nheo mắt
lại, ánh mắt nhìn cô có chút tà mị, trầm giọng hỏi: “Em nói cái gì, thể
lực của anh ăn không tiêu?” Nói xong, đầu liền áp sát vào mặt cô.
Thấy anh như vậy, hơn nữa trên mặt còn mang theo sự uy hiếp và ám muội,
Chung Thủy Linh đột nhiên nhận ra thể lực mà anh nói và thể lực mà mình
nói hình như không giống nhau, vừa có chút buồn cười lại có chút tức
giận, đưa tay lên vỗ vào vai anh một cái, nói: “Hừ, Tô Cẩn Nghiêm, trong đầu anh ngoài cái này ra thì còn có cái gì nữa hả?” Cô không hề có ý
này! Hơn nữa cô rất rõ “thể lực” của anh tốt đến mức nào, hai lần trước
làm đến mức khiến cô gần như phải cầu xin anh mau kết thúc!
Tô Cẩn
Nghiêm lắc đầu, ánh mắt nhìn Chung Thủy Linh ngày càng nóng bỏng, đè
thấp giọng nói: “Không thể, trong đầu anh ngoài cái này thì tất cả đều
là em!”
Chung Thủy Linh vì lời nói của anh mà trong lòng cảm thấy ấm
áp và ngọt ngào, giả bộ tức giận nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Tô Cẩn
Nghiêm, anh nói thật đi, những lời này trước đây anh đã nói với những cô gái nào rồi?”
Tô Cẩn Nghiêm bật cười, cúi đầu hôn lên môi, mũi, mắt
của cô, hôn khắp khuôn mặt cô, vừa hôn vừa nói: “Không có ai, từ trước
đến giờ chỉ có em….” Lúc nói những lời này, nụ hôn của anh cũng lặng lẽ
hôn xuống cổ cô.
Nụ hôn của anh khiến Chung Thủy Linh có chút mơ
màng, ý thức của cô càng mơ màng, bàn tay đặt ở trước ngực anh vốn đang
muốn đẩy anh ra lại từ từ rời khỏi ngực anh, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh,
hơi ngẩng đầu lên, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu trở nên nặng nề.
Tô
Cẩn Nghiêm chuyên tâm hôn cô, bàn tay tùy tiện di chuyển trên người cô,
từ từ cởi bỏ quần áo của cô, cởi bỏ tất cả chướng ngại trên người cô.
Chung Thủy Linh hoàn toàn không có sức lực kháng cự lại nụ hôn và động tác
của anh, đợi đến lúc tỉnh táo lại, thì bản thân sớm đã bị anh ăn sạch
rồi, nằm trên khuỷu tay của anh, chiếc chăn đắp lên trước ngực cô và
anh.
Có chút tức giận đưa tay ra đánh anh một cái, đè thấp giọng mắng: “Tô Cẩn Nghiêm, anh là cái đồ sắc lang!”
Tô Cẩn Nghiêm một tay nắm lấy nắm đấm của cô, kéo qua đặt trước ngực mình, vừa cười vừa nói: “Ừ, là anh không tốt, tối nay uống một chút rượu, có
chút say rượu muốn làm loạn.”
Nghe thấy vậy, Chung Thủy Linh bật
cười, kéo cái gối ở phía sau ném về phía anh, cười mắng: “Ai tin lời nói bậy bạ của anh, tốt nhất anh đúng say rượu thích làm loạn!”