Lúc Chung Thủy Linh và mẹ đi đến phòng, Chung Việt Đông đang nằm trên
giường, tay che đầu, dáng vẻ kia trông có chút khó chịu sau khi uống quá nhiều.
Dương Minh Lâm liếc nhìn, ra hiệu cho cô đi vào, sau đó lặng lẽ quay người rời đi.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Chung Thủy Linh không lên tiếng, đi về phía giường.
Chung Việt Đông đang nằm trên giường vẫn nghĩ người đi vào là vợ mình, tay
cũng không để xuống, trực tiếp hỏi: “Tên nhóc kia thế nào rồi, không vô
dụng chứ.” Cứ nói chuyện như vậy, giọng nói nghe có chút mệt mỏi, lúc
nãy chưa ăn gì đã uống nhiều như vậy, lúc này thực sự rất khó chịu.
“Thủ trưởng.” Chung Thủy Linh gọi người đang nằm trên giường một tiếng.
Nghe thấy vậy, Chung Việt Đông nằm trên giường sững sờ, vội vàng bỏ bàn tay
đang đặt trên đầu xuống, nhìn thấy Chung Thủy Linh đang đứng ở bên cạnh
giường mình.
Chung Thủy Linh nhìn ông, có chút lo lắng hỏi: “Ba, ba cảm thấy thế nào?”
Chung Việt Đông muốn ngồi dậy, thấy vậy, Chung Thủy Linh vội vàng bước lên trước đỡ ông.
Lo lắng con gái nghĩ là mình uống say, Chung Việt Đông vội vàng giải thích: “Ba không sao, ba không say.”
“Con biết ba không say, con chỉ muốn giúp ba một tay thôi.” Chung Thủy Linh
nhẹ nhàng nói, giọng nói không có sự kiêu ngạo như bình thường, nhiều
hơn là sự dỗ dành.
Sau khi đỡ ông ngồi dậy, dựa lưng vào đầu
giường, lo lắng ông cảm thấy khó chịu còn lấy một chiếc gối cho ông làm
đệm, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn chằm chằm vào ông.
Chung Việt Đông cũng nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu đều không nói gì.
“Con nghe mẹ nói ba đau đầu, bây giờ còn đau không?” Chung Thủy Linh nhìn ông, trong ánh mắt đều là sự quan tâm.
Chung Việt Đông rời ánh mắt đi trốn tránh ánh mắt của cô, còn có chút cậy
mạnh nói: “Ba không sao, có một chút rượu như vậy, vẫn chưa đến mức
say.”
“Con biết tửu lượng của ba rất tốt, nhưng uống rượu mà
không ăn cái gì, ai có thể chịu được chứ?” Chung Thủy Linh có chút oán
trách, oán trách ông không biết quý trọng sức khỏe của mình.
Chung Việt Đông không nói gì, quay đầu nhìn về phía trước, một lúc lâu sau
mới khẽ hỏi: “Tô, tên nhóc Tô Cẩn Nghiêm thế nào rồi? Có say không?”
“Say rồi, có thể không say sao, uống nhiều rượu như vậy, cũng giống ba không ăn gì cả, nôn ra cũng toàn là rượu.” Chung Thủy Linh thành thật trả
lời.
Nghe thấy Chung Thủy Linh nói Tô Cẩn Nghiên cũng say, khóe
miệng Chung Việt Đông có chút ý cười, có chút đắc ý nói: “Hừ, ba còn cho là tửu lượng của cậu ta tốt thế nào, chẳng qua cũng chỉ có thế thôi.”
Chung Thủy Linh thật sự vừa tức vừa buồn cười, cảm thấy thủ trưởng nhà cô hôm nay ấu trĩ giống như một đứa trẻ, hoàn toàn không giống với thái độ
nghiêm túc lúc bình thường.
Nhưng nhớ đến những lời mẹ nói, cô
biết thủ trưởng nhà mình hôm nay cố ý muốn thi uống rượu với Tô Cẩn
Nghiêm, làm những chuyện nhàm chán lại ấu trĩ này, chẳng qua là không lỡ để cô bị người khác cướp khỏi mình, vì ông quá yêu cô, mới không nỡ như vậy, mới không quan tâm đến bản thân trông ấu trĩ như thế nào cũng muốn phân cao thấp với Tô Cẩn Nghiêm, dường như chỉ muốn chứng minh điều gì
đó.
Đưa tay ra nhẹ nhàng kéo bàn tay đang đặt trên chăn bông của ông qua, dùng bàn tay của mình nắm chặt lấy bàn tay của ông.
Chung Việt Đông sững sờ một lúc, quay qua nhìn cô, biểu cảm kia trông có vẻ rất ngạc nhiên.
Chung Thủy Linh cũng nhìn chằm chằm vào ông, bàn tay nắm chặt lấy tay ông,
khẽ nói: “Ba, con biết ba rất yêu con, con cũng biết hôm nay ba cố ý gây phiền phức cho Cẩn Nghiêm, cố ý gây khó dễ cho anh ấy là vì cảm thấy
anh ấy muốn cướp con từ ba, không nỡ xa con.”
Chung Việt Đông không nói gì, quay mặt đi không nhìn cô nữa.
Chung Thủy Linh tiếp tục nói: “Trước đây con luôn cảm thấy ba không yêu con,
vẫn luôn cảm thấy cả đời này thứ mà ba yêu nhất chỉ có sự nghiệp của
mình, thậm chí còn vì năm đó ba bắt con thi vào trường quân sự mà oán
trách ba, mấy năm nay vẫn luôn cảm thấy năm đó con không làm theo suy
nghĩ của ba lựa chọn sự nghiệp của con, trong lòng ba cảm thấy không hề
vui vẻ. Nên nhiều năm như vậy con vẫn luôn mâu thuẫn, vẫn không dám đối
mặt với ba, thậm chí có lúc còn muốn trốn tránh.”
Nghe thấy vậy,
Chung Việt Đông quay đầu lại nhìn cô, biểu cảm kia trông có chút khó
tin, dường như không nghĩ đến mấy năm nay trong lòng con gái lại nghĩ
mình như vậy.
Thấy ông quay đầu lại nhìn chằm chằm vào mình,
Chung Thủy Linh mỉm cười hỏi: “Ba, có phải ba cảm thấy con rất ngốc, lại nghĩ như vậy có đúng không?”
Chung Việt Đông lắc đầu, nhìn cô, giải thích: “Từ trước đến giờ ta chưa từng trách con.”
“Con biết.” Chung Thủy Linh gật đầu, nhìn ông, mắt bắt đầu có chút đỏ, nói:
“Bây giờ con biết rồi…” là tự cô nghĩ là thủ trưởng nhà mình hẹp hòi, là tự cô nhiều năm như vậy chưa từng chân chính tìm cách hiểu được tình
yêu mà thủ trưởng dành cho cô.
“Năm đó bắt con chọn trường quân
sự là vì muốn con trở thành một quân nhân, thực ra chủ yếu là muốn con
không cách ta quá xa, mặc dù nói là làm quân nhân rất khổ, nhưng ta cảm
thấy mình có thể chăm sóc được cho con, con vẫn giống như lúc nhỏ ở bên
cạnh ta, trong tầm mắt của ta.” Năm đó ông thật sự nghĩ như vậy, ít nhất cô có thể ở trong phạm vi bảo vệ của ông, ông có thể bảo vệ cô trưởng
thành.
“Năm đó là con hiểu nhầm suy nghĩ của ba.” Mũi của Chung
Thủy Linh có chút chua, đặc biệt là lúc ba nói ra nguyên nhân năm đó ép
cô chọn trường quân sự, cô lại không kiềm chế được, có chút muốn khóc,
nước mắt cứ như vậy mà chảy xuống.
Chung Việt Đông nhìn cô khóc,
có chút không nỡ, nhưng quanh năm phục vụ trong quân đội, bên cạnh cũng
toàn là những người thô kệch, rõ ràng là đau lòng, nhưng lời nói từ
trong miệng lại có chút thay đổi: “Con khóc cái gì, đừng khóc nữa!”
Chung Thủy Linh đưa tay lên lau nước mắt trên mặt mình, nhìn ba của mình nói: “Con, chỉ là con có chút kích động.”
Chung Việt Đông có chút tự trách, cau mày nói: “Ta không có ý trách con.”
Chung Thủy Linh gật đầu, cúi người nhẹ nhàng dựa vào ngực của ba, vòng tay ôm lấy ông, thở dài nói: “Con biết ba không trách con, là con luôn hiểu
nhầm ý của ba.”
Chung Việt Đông không nói gì, đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên lưng con gái.
Chung Thủy Linh cứ dựa vào ông như vậy, một lúc lâu sau mới lên tiếng nói:
“Thủ trưởng, ba biết không, lúc chiều con thấy ba không thích Cẩn Nghiêm như vậy, thật sự con đã nghĩ đến chuyện đưa anh ấy rời đi, buổi tối sẽ
không về thăm nhà nữa, thậm chí con còn nói với Cẩn Nghiêm, ‘em đã lấy
trộm được sổ hộ khẩu rồi, nếu như ba không đồng ý chúng ta kết hôn rồi
ông ấy cũng không thể làm gì với chúng ta, đến lúc đó đợi chúng ta lấy
được giấy chứng nhận kết hôn, sau đó quay về gặp họ, vẻ mặt của ông ấy
có xấu đến mức nào cũng không bắt em li hôn với anh.’”
Nghe thấy
cô nói như vậy, lông mày của Chung Việt Đông nhíu càng chặt hơn, bắt
được trọng điểm trong lời nói của cô, hỏi: “Con lấy trộm sổ hộ khẩu lúc
nào?”
Nghe thấy vậy, Chung Thủy Linh mỉm cười, nghĩ đến chuyện
lúc trước mình về lấy trộm sổ hộ khẩu, cô cũng cảm thấy có chút buồn
cười.