Khi Tô Cẩn Nghiêm trở về nhà, Lý Cảnh Thịnh và Ngô An Kỳ toàn bộ đều đã
đi hết rồi, Tô Mỹ Như và Tô Mỹ Mân cũng mới vừa rời khỏi, chỉ có Tô Mỹ
Dung một mình ngồi trên ghế sofa phòng khách, giống như là đang suy nghĩ gì đó, trông rất là xuất thần, ngay cả Tô Cẩn Nghiêm kêu mà chị ta cũng không có phản ứng gì nữa.
“Chị cả?” Tô Cẩn Nghiêm đi về phía chị ta, thấy chị ta không có phản ứng nên lại kêu thêm một tiếng: “Chị cả?”
Tô Mỹ Dung lúc này mới phản ứng lại, chị ta ngẩng đầu lên nhìn Tô Cẩn Nghiêm rồi mới hồi thần: “Về, về rồi à.”
Tô Cẩn Nghiêm gật gật đầu, nhìn chị ta hỏi: “Vừa nãy đang nghĩ gì mà kêu chị đến mấy tiếng cũng không phản ứng vậy?”
Tô Mỹ Dung lắc lắc đầu, nở nụ cười với anh, sau đó đưa tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nói: “Qua đây ngồi với chị cả chút đi.”
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu rồi đi về phía chị ta và ngồi xuống ở bên cạnh.
Tô Mỹ Dung nhìn anh, ánh mắt đó có một sự phức tạp không nói thành lời,
một lúc lâu chị ta mới mở miệng nói: “Mới chớp mắt mà em đã lớn như vậy
rồi.” Ngữ khí lúc nói lời này không giống như là chị gái nói với em
trai, mà có sự cảm khái như một người mẹ nhìn con trai của mình.Tô Cẩn Nghiêm cũng không để ý, từ nhỏ đến lớn, thay vì nói Tô Mỹ Dung là
chị cả của anh, thì chính xác hơn là Tô Mỹ Dung đã luôn nuôi anh giống
như một đứa con trai của mình vậy.
Bởi vì lúc nhỏ mẹ đã ra đi sớm,
chị ta là chị lớn, còn anh lại là đứa con nhỏ nhất trong nhà, lúc nhỏ
anh cơ bản là được chị chăm sóc nhiều nhất, nói khoa trương hơn, Tô Mỹ
Dung thật sự là đã một tay nuôi anh lớn lên, chăm cho anh từng chút một, ngay cả đại tiểu tiện lúc còn nhỏ.
“Phải đó, thời gian trôi đi thật
là nhanh.” Tô Cẩn Nghiêm cũng có chút cảm thán, đặc biệt là khi nhìn
thấy vết nhăn trên khóe mắt chị, mới phát hiện là bao nhiêu năm nay, cho dù có sử dụng đồ trang điểm tốt đến đâu thì thời gian vẫn để lại vết
tích trên gương mặt chị.
“Phải, thời gian qua đúng là rất nhanh.” Tô
Mỹ Dung nhìn phía trước, trước mắt giống như là đã xuất hiện một số hình ảnh lúc ban đầu vậy, chị ta mang theo nụ cười, hồi ức mà nói: “Lúc nhỏ
lá gan em nhỏ xíu, chưa đến hai ba tuổi thì phải, chỉ lớn có từng này.”
Tô Mỹ Dung mỉm cười rồi dùng tay ra dấu độ cao lúc nhỏ của Tô Cẩn
Nghiêm, rồi lại nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Lúc đó em cứ thích kéo lấy chị
chơi với em, trong nhà em là nhỏ nhất, chị hai và chị ba em lúc đó bởi
vì đi học nên cơ bản không có thời gian về nhà, có lúc bọn nó hiếm lắm
mới về được một chuyến, muốn được bế em, em còn sợ người lạ mà hoàn toàn không cho bọn nó bế, lúc đó em cứ ôm chặt lấy cổ của chị không chịu
buông tay.”
Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiêm cũng cười: “Vậy sao, mấy chuyện này em thật sự là không có nhớ được.”
“Chị nhớ giùm em hết đó.” Tô Mỹ Dung thở dài một hơi, nhìn tủ ti vi trước
mặt mà nói: “Mới chớp mắt mà em lớn như vậy rồi, hôm nay còn đưa bạn gái về nhà, là người sắp kết hôn rồi.”
Tô Cẩn Nghiêm nhìn chị ta một cái, rồi nói: “Không phải chị luôn thúc giục em kết hôn sao? Sao mà lại không nỡ rồi?”
Nghe anh nói như vậy, Tô Mỹ Dung quay đầu lại, nhìn khuôn mặt của anh và gật đầu nói: “Phải a, đúng là mâu thuẫn thật, lúc đầu khi em còn chưa ổn
định thì lúc nào cũng thúc giục em chuyện này, bây giờ đã xác định hết
rồi, lại cảm thấy em sắp phải thuộc về một cô gái khác, sẽ không còn
quyến luyến chị như trước đây nữa.”
Nói lời này, tay của Tô Mỹ Dung
nhẹ nhàng sờ lên mặt của anh, nhìn khuôn mặt này, chị ta phảng phất như
nhìn thấy được bộ dạng lúc nhỏ của anh, chị ta muốn được quay về thời
anh còn nhỏ, ôm chặt lấy cổ chị không chịu buông ra biết bao nhiêu.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn thẳng vào trong ánh mắt của chị, bàn tay nhẹ nhàng áp
vào bàn tay của chị ta, mỉm cười nhìn chị nói: “Chị, em lớn rồi.”
Tô
Mỹ Dung dường như là sững sờ một hồi, một lúc sau mới từ từ gật đầu, đôi mắt có chút ửng đỏ, chị nhỏ tiếng nói: “Phải, em lớn rồi, từ một đứa bé nhát gan năm đó trưởng thành thành một người đàn ông to lớn rồi.”Tô Cẩn Nghiêm đưa tay của chị ta xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay của
mình, nhìn chị nói: “Chị, em có lớn đến bao nhiêu thì cũng là em trai
của chị.”
Tô Mỹ Dung có chút không nhịn được mà rơi nước mắt, nhưng
khóe môi vẫn đang nở nụ cười, có thể là vì lời của anh mà có chút xúc
động, chị vừa gật đầu vừa nói: “Đúng vậy, em có lớn đến nhường nào thì
cũng là em trai của chị, lớn đến nhường nào thì trong mắt của chị cũng
vĩnh viễn là một đứa nhóc.”
Tô Cẩn Nghiêm đưa tay ôm lấy chị ta vào
lòng, không nói chuyện gì nhưng đôi mắt cũng có chút đỏ, thật ra đối với Tô Mỹ Dung, không giống như chị hai và chị ba, anh thật sự không chỉ là coi chị như một người chị gái, mà nhiều lúc chị ta giống như một người
mẹ hơn, trong đó cũng có thể là bởi vì hai người có cách biệt 20 năm
tuổi nhỉ.
Hai chị em ôm nhau một hồi, Tô Mỹ Dung chui ra khỏi vòng
tay của anh, giống như là có chút ý thức ra bản thân một người làm chị
như mình hôm nay đã có chút thất thố rồi, chị ta đưa tay kéo khăn ăn
trên bàn cà phê rồi nhẹ nhàng lau nước mắt mình, sau đó lại mỉm cười
nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Hôm nay, hôm nay chị cũng không biết là bị sao
nữa, giống như là có rất nhiều cảm xúc vậy, rất dễ nhớ đến những chuyện
trong quá khứ, nước mắt có kìm cũng không kìm được.”
Tô Cẩn Nghiêm
cười nói: “Có phải là nhìn thấy em và Cảnh Thịnh đều dắt bạn gái về nhà
nên nhất thời cảm thấy mình có hơi già rồi không?”
Tô Mỹ Dung cười
cười, rồi thở dài nói: “Có lẽ là giống như em nói đó, nhìn thấy em và
Cảnh Thịnh đều đưa bạn gái về nói với chị là muốn kết hôn, thật là có
chút cảm giác như đột nhiên mình sắp phải mất đi hai đứa con trai rồi
vậy, cảm thấy mấy đứa đều lớn hết rồi, còn chị cũng thật sự hơi già
rồi.”
“Đâu có già, trong mắt em thì chị vẫn xinh đẹp và trẻ trung
mà.” Tô Cẩn Nghiêm nói rất chân thành, biểu cảm khi nhìn chị ta cũng rất nghiêm túc.
Tô Mỹ Dung mỉm cười nhìn anh một cái, rồi lắc đầu nói:
“Em đó, đừng lấy mấy lời đó dỗ dành chị nữa, chị ngược lại cũng không để ý chuyện mình có già hay không, dù sao con người cũng có ngày sẽ già đi mà, chuyện sớm muộn thôi, thanh xuân có muốn níu giữ cũng không thể níu lại được.”
Tô Cẩn Nghiêm nghe vậy cũng không nói gì, anh tán đồng
với lời của chị, trên thế gian này thứ khó nắm bắt được nhất chính là
thời gian, từng ngày từng ngày trôi qua, thời gian sẽ không vì ai mà
ngừng lại một phút hay là một giây nào.
Hít một hơi thật sâu, Tô Mỹ
Dung giống như là đã thu dọn xong cảm xúc của mình rồi, chị nhìn em trai của mình và mở miệng nói: “Được rồi, nói đi, nói chuyện của em với
Chung Thủy Linh, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Chị đột nhiên hỏi
như vậy, thật sự là khiến cho Tô Cẩn Nghiêm nhất thời có chút không
phòng bị, anh sững sờ nhìn chị ta, nhất thời không biết nên trả lời như
thế nào nữa.
Thấy bộ dạng ngây ngốc của anh, Tô Mỹ Dung có chút cảm
thấy buồn cười, chị nhìn anh và trực tiếp nói: “Được rồi, em đừng mơ
viện một cái cớ tạm thời nào với chị, trước đây chị gặp Chung Thủy Linh
một lần, lúc đó cô ấy và Cố Hoàng Liên ở cùng với nhau, hai đứa nó thân
với nhau giống như là một vậy, có thể là do em giới thiệu cho họ quen
biết sao?” Chị ta đã lăn lộn trong thương trường bao nhiêu năm rồi, thật sự không có dễ bị gạt như vậy, nếu như chỉ tùy tiện một lý do mà chị
cũng tin, trong thương trường có nhiều người và thủ đoạn xảo quyệt hơn
anh như vậy, vậy thì chị ta đã bị người ta đào hố không biết bao nhiều
lần rồi, tập đoàn Tô Thị cũng có thể đến quy mô giống như hôm nay không
chứ?