Trầm Ngân nhẹ nhàng khép cửa lại, sợ tạo ra tiếng động quá lớn, nên bước chân cũng đều thả nhẹ đến hết mức có thể.
Y bưng lấy bát thuốc đi tới, khi nhìn thấy Viêm lão đã ngủ say, mới
thật nhẹ thở ra. Đem bát thuốc đặt sang một bên, liền đỡ lấy lưng của
ông, khiến ông tựa lên trên cánh tay của mình.
"Mặc dù không biết ngươi là ai, nhưng nếu tên đầu đất đó đã cứu
ngươi, ta vẫn là mong ngươi có thể mau chóng khỏe lại một chút. Sau đó
nhanh chóng rời khỏi Trầm gia của chúng ta. Đừng để cho hắn phải phí
hoài tâm tư nữa."
Một bên lảm nhảm, một bên, Trầm Ngân lại thổi thuốc, bắt đầu đút
thuốc cho Viêm lão. Mới đầu, bởi vì không mấy quen thuộc, nên y cũng
khiến nước thuốc đổ ra ngoài. Sau vài lần như vậy, y mới xem như là quen đường quen nẻo. Rốt cuộc cũng đút hết thuốc trong bát cho ông.
Cẩn thận đem Viêm lão đỡ về trên giường, Trầm Ngân mới thu dọn bát,
chuẩn bị rời khỏi. Nào ngờ, ngay khi y vừa chạm vào ván cửa, bên ngoài
liền đã truyền tới một chuỗi tiếng bước chân trầm ổn.
Đoán được có lẽ là 'Trầm Ô' đã quay trở về, Trầm Ngân ngay tức khắc
liền hoảng loạn, bắt đầu đảo mắt tìm kiếm chỗ trốn. Rốt cuộc, ánh mắt
rơi vào trên khung cửa sổ cách đó không xa. Y cũng không dám chậm trễ
nữa, lập tức mở cửa sổ, trèo ra ngoài.
Một khắc Trầm Ngân vừa đem cửa sổ khép lại, cửa phòng cũng liền được
'Trầm Ô' từ bên ngoài mở ra. Hắn bước vào, trong tay cầm theo một thau
nước ấm. Xem ra, vừa nãy hắn chính là đi đun nước sôi cho Viêm lão.
Không phát hiện trong phòng có gì khác thường, 'Trầm Ô' liền đi đến
bên giường, chuẩn bị thay băng vải lần nữa cho Viêm lão. Nhưng lúc này,
người nằm ở trên giường lại không chút báo trước, đột ngột chuyển tỉnh.
Mi mắt ông nặng nề hé mở, chỉ vừa nhìn thấy 'Trầm Ô', phản xạ có điều kiện, ông liền lập tức muốn chống người ngồi dậy, nhưng đã bị hắn nhanh tay đè lại.
"Tiền bối hãy bình tĩnh một lát. Ta không phải là người xấu."
Có vẻ là mất máu quá nhiều, đã không còn quá nhiều sức lực, nên Viêm
lão rất nhanh cũng liền nghe theo lời khuyên bảo của 'Trầm Ô' mà nằm trở về. Nhưng dù vậy, ánh mắt của ông khi nhìn hắn, vẫn ẩn chứa một vài ý
vị không rõ.
"Ngươi...là ai?"
Nghe thấy giọng nói của Viêm lão có phần khô khốc, 'Trầm Ô' liền đứng dậy, chạy đi rót nước cho ông. Sau đó mới mở miệng giải thích :"Ban nãy ta nhìn thấy tiền bối ngất đi ở bên trong hậu viện, cho nên mới tự ý
mang ngài đến đây, giúp ngài trị thương."
"Là ngươi...thượng dược cho lão phu?" Nhìn chằm chằm vào hai mắt của 'Trầm Ô', Viêm lão liền hỏi tiếp.
Lúc này, hắn cũng không chút do dự nhún vai, nói với giọng điệu hiển nhiên :"Đúng vậy."
Viêm lão là ai? Chính là một lão quái vật hàng thật giá thật. Chỉ cần một cái liếc mắt, ông liền đã có thể đem hắn nhìn thấu. Biết được hắn
đang nói thật, cũng không hề mang theo ác ý.
"Đa tạ."
"Không có gì, không cần khách khí như vậy." Vội vã xua tay, đứng
trước lời cảm tạ của Viêm lão, 'Trầm Ô' cũng không khỏi thụ sủng nhược
kinh.
Tiếp nhận cốc nước trong tay hắn, ánh mắt khẽ đảo qua người hắn một
chút, Viêm lão liền nhíu mày. Đến tận khi 'Trầm Ô' đều sắp bị ánh mắt
này nhìn đến toàn thân không thoải mái, ông rốt cuộc mới thu liễm tầm
mắt, dò hỏi.
"Ngươi không có tu vi sao?"
Không ngờ được Viêm lão lại hỏi vấn đề này, 'Trầm Ô' liền ngây ra một chút. Nhưng rất nhanh cũng đã đáp lời :"Đúng vậy."
"Tại sao?" Có lẽ vì xem 'Trầm Ô' như ân nhân cứu mạng, nên thái độ
của ông đối với hắn vẫn rất tốt :"Lão phu nhìn qua, căn cốt của ngươi vô cùng tốt, nói là tư chất ngàn năm có một cũng không phải là nói quá. Hà cớ gì lại không tu luyện?"
"Hả?! Ta...tư chất của ta có tốt như vậy sao?" Lần đầu tiên được
người khen ngợi là có căn cốt tốt, 'Trầm Ô' liền có chút khó thể tin
tưởng.
"Lão phu chưa từng nói dối."
Được Viêm lão chính miệng xác nhận, Trầm Ô xác thực là rất vui mừng.
Nhưng rất nhanh, hắn liền đã xụ mặt nói :"Từ nhỏ đến lớn ta cũng chưa
từng nghiệm linh căn bao giờ, cho nên đối với chuyện này cũng không hiểu rõ."
"Nghĩa phụ cũng chưa từng dạy ta tu luyện, hay đưa công pháp cho ta.
Bởi vì nghĩa mẫu đã từng nói, người có thực lực càng cao, phiền muộn
liền sẽ càng nhiều. Thế giới của tu sĩ, cũng không hạnh phúc như nhiều
người tưởng tượng. Bà chỉ mong ta có thể bình an trưởng thành, sống cuộc sống của một người bình thường..."
"Hoang đường!" Không chấp nhận loại thuyết pháp này của Dung Mi, Viêm lão ngay lập tức liền phản bác :"Sống ở tầng dưới chót của thiên hạ,
đem sinh mệnh của mình phó thác cho trời. Một ngón tay của tu sĩ cũng có thể đem mình đè chết. Thì có khác gì cuộc sống của sâu kiến đâu?"
"Nam nhân chí tại bốn phương. Nam nhân không muốn vấn đỉnh thiên hạ, liền không phải là nam nhân tốt."
"Huống hồ gì, tư chất của ngươi còn tốt như vậy..." Nói nói, Viêm lão lại từ trong giới chỉ phóng xuất ra một quyển cổ tịch, bìa sách đều đã
mục nát không thôi đưa cho 'Trầm Ô' :"Cầm lấy, đây xem như là đồ vật cảm tạ ân cứu mạng của ngươi đi."
"Tiền bối, đây là gì?" Nhận lấy cổ tịch. Chỉ vừa chạm tay vào, đầu óc của 'Trầm Ô' liền đã vô thanh vô tức bị nó hấp dẫn. Từ sâu trong huyết
mạch, tựa hồ có thứ gì đó đang cùng nó tạo thành liên kết.
"Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp. Là công pháp bổn mệnh của lão phu. Công
pháp này mặc dù lợi hại, nhưng lại giống như con dao hai lưỡi, vô cùng
kén chọn người luyện. Nhớ kỹ, lúc tu luyện nhất định phải giữ vững tâm
trí, nếu không sẽ dễ tẩu hoả nhập ma..."
Kế tiếp, Viêm lão nói gì, Trầm Ô cũng đã không còn nghe rõ nữa. Bởi
vì tràng cảnh trước mặt này rất nhanh liền đã tan biến, không còn sót
lại một chút gì.