Quả nhiên giống như Đường Nại đoán, cuối cùng trong lòng Mông Chỉ Nghi đúng là xác định như vậy.
Nắm giữ thành bại và tính mạng trong tay mình vẫn an toàn hơn ở trong tay
người khác một chút, trước giờ Mông Chỉ Nghi đều cho rằng như vậy.
Mắt lạnh hờ hững hơi quét mắt nhìn qua xích sắt rũ xuống trên mái nhà, to chừng cổ tay của Mông Chỉ Nghi .
Sau khi xác định xích sắt có thể chịu đựng trọng lượng cơ thể cô, lại tính
toán chiều dài của xích sắt, có thể lợi dụng nó nhảy đến cảnh cửa đen
theo quán tính.
Thậm chí Mông Chỉ Nghi còn nghiêm túc xác nhận
quỹ đạo và đường đi của hành động một lượt, khuôn mặt tinh tế nở nụ cười lạnh kiêu ngạo mà tự tin.
Lần này cô sẽ cho Ảnh chủ của Thiên Ảnh xem kỹ anh thua dưới chân cô thế nào.
Sau khi tính toán xong mọi thứ, Mông Chỉ Nghi nhanh chóng bò lên lan can.
Nhún người nhảy đủ đến chỗ xích sắt rũ xuống, tính toán vô cùng chính xác,
thân pháp kỳ lạ khó lường, chỉ trong chớp mắt, Mông Chỉ Nghi đã cứ thế
bắt lấy xích sắt vào tay.
Cô lợi dụng quán tính của xích sắt bổ
nhào tới chỗ cửa đen nhỏ, cả người như một con chim ưng giương cánh bay
cao, vô cùng sắc bén, khí thế đủ để chèn ép người khác.
Đường Nại đã sớm đoán chắc nhân vật như “công tử” của đế quốc Ám Dạ tất nhiên sẽ chọn con đường này.
Khoảnh khắc Mông Chỉ Nghi bay đi, cơ thể anh cũng chuyển động, tung bay tới
chỗ cánh cửa đen, nhắm chuẩn vào người Mông Chỉ Nghi bắn ra viên đạn
cuối cùng.
“Pằng…”
Cơ thể Mông Chỉ Nghi nhào thẳng tới căn phòng đen nhỏ, tầm mắt lại nhìn chằm chằm tập trung vào Đường Nại ,
trong đôi mắt sắc bén tàn nhẫn lộ ra vẻ nghiêm túc đề phòng.
Khi Đường Nại bắn ra viên đạn cuối cùng, cô lạnh lùng cong môi nở nụ cười.
“Pằng…”
Lại một phát súng nữa, hai tiếng súng vang lên, viên đạn đặc biệt bay nhanh trong không trung, xông thẳng về phía đối diện.
Giờ khắc này, ánh mắt của mọi người bên dưới đều gần như nhìn chăm chú hai
viên đạn kia, mày nhíu chặt lại, trong hoảng sợ còn vô cùng lo lắng.
“Cẩn thận!” Đồng tử của Đông Phương Thế Kiêu hơi run rẩy, rất sợ Mông Chỉ
Nghi bị thương, chuyển động người, rút súng lục bên hông ra chạy về phía trước.
“Không được nhúc nhích!”
Thiên Ảnh vệ liên quan
xung quanh vừa thấy Đông Phương Thế Kiêu nhúc nhích đã lập tức quát lạnh một tiếng, giơ súng nhắm vào đầu Đông Phương Thế Kiêu .
Chỉ cần anh ấy dám hành động thiếu suy nghĩ sẽ chủ động bắn, đảm bảo bị bắn thành tổ ong.
Thiên Ảnh vệ rất nhiều, Đông Phương Thế Kiêu hoàn toàn không thể đi lên, mắt
thấy viên đạn ngày càng đến gần Mông Chỉ Nghi , trong lòng nôn nóng đến
run rẩy, sắc mặt càng tái nhợt nặng nề và lo lắng hơn.
Mẹ kiếp, sớm biết thế này, anh nên mang theo nhiều người một chút, giờ phút này cũng không đến mức bị động như thế.
“Pằng…”
Tiếng viên đạn lanh lảnh vang lên rõ ràng trong bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Còn không đợi phía dưới Đông Phương Thế Kiêu và đám Thiên Ảnh vệ bên dưới
lấy lại tinh thần, bên trên lại vang lên một tiếng “Pằng” rất lớn.
“Rầm…” Tiếng vang vô cùng lớn qua đi, lại đến tiếng cửa đen ngã xuống.
Trước cửa đen nhỏ, Mông Chỉ Nghi và Đường Nại vẫn giữ động tác gõ cửa cuối
cùng, hai bóng dáng một cao một thấp đứng đối diện nhau, đáy mắt hai
người đều mang theo vẻ lạnh lùng bình tĩnh.
Rất lâu sau đó, Đường Nại lên tiếng, giọng nói gợi cảm khàn khàn tràn đầy sức quyến rũ: “Xem ra trận này chúng ta hòa rồi!”
Mông Chỉ Nghi cong môi, nở nụ cười lạnh lẽo kiêu ngạo, ánh mắt hờ hững quyến rũ lóe lên ánh sáng rực rỡ động lòng người, nhìn Đường Nại ở đối diện.
Khí chất bướng bỉnh khó thuần trên người khiến người ta ngạc nhiên, còn lộ ra mấy phần đắc ý và đường hoàng.
“Không, anh thua!”
Mông Chỉ Nghi dứt lời, hơi rũ mắt trong ánh nhìn không dám tin của Đường Nại , nhìn về phía đầu gối của anh.
Ở đó có một vòng tròn nhỏ dạng bụi phấn màu xanh sẫm, mà bột phấn kia rơi xuống từ trong viên đạn Mông Chỉ Nghi bắn ra.
Lúc Mông Chỉ Nghi trốn ở phía sau cây cột cô đã nghĩ đến hậu quả thế này,
nhưng vì cứu Dạ Sát, cô chỉ có thể ra hạ sách này thôi, cũng may là
thắng rồi!
“Ha ha… ‘công tử’ của đế quốc Ám Dạ đúng là gian trá, thật sự là thủ đoạn hay!”
Cho dù Đường Nại thua, trên người anh vẫn mang khí thế lạnh lùng kiên cường, giọng nói trầm thấp tràn ngập hơi thở mờ ám.
Đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn Mông Chỉ Nghi .
“Đây gọi là binh bất yếm trá*, Ảnh chủ của Thiên Ảnh có hơi ngây thơ quá
rồi, trong mắt bản công tử, không quan tâm anh có gian trá hay không, có thể thắng mới là vương đạo!”
Mông Chỉ Nghi hừ lạnh một tiếng, giọng nói lạnh lẽo, mang theo chút châm chọc nhìn người đàn ông trước mặt.
Đường Nại hơi cau mày, đáy mắt u ám sâu thẳm vô thức tối đi, lộ ra tia sáng
rét lạnh, nhìn chằm chằm “công tử” của đế quốc Ám Dạ ở trước mặt.
Im lặng một lúc lâu mới lạnh lùng ra lệnh cho Thiên Ảnh vệ ở dưới lầu: “Dẫn Dạ Sát tới đây!”
“Số một!”
“Lão đại!”
Nghe thấy lời Đường Nại , mọi người bên dưới đều hoảng hốt, vẻ mặt không đồng ý.
Rõ ràng chính là “công tử” của đế quốc Ám Dạ gian lận, cho dù thắng cũng
không chính đáng gì, dựa vào cái gì bảo bọn họ giao Dạ Sát ra?
“Đây là mệnh lệnh!”
Đôi mắt lạnh như băng của Đường Nại lập tức quét qua, khí lạnh trên người
lại càng lạnh hơn, khí thế mạnh mẽ phóng thích, lộ ra khí phách và quyết đoán của người địa vị cao.
“Vâng!” Thấy lão Đại nổi giận, mặc dù trong lòng mọi người vẫn không cam tâm, nhưng cũng chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh.
“Thế nào, hài lòng rồi chứ?”
Đôi mắt sâu thẳm của Đường Nại nhìn chằm chú vào Mông Chỉ Nghi , cho dù là
khuôn mặt bình thường cũng không che đi chính khí kiên cường và khí thế
uy phong của người ngồi địa vị cao trên người tên đàn ông trước mặt này.
Giọng nói gợi cảm khàn khàn như lông chim quét qua đáy lòng hỏi cô.
Như thế khiến Mông Chỉ Nghi hơi ngơ ngác, dù sao cũng là cô giở trò xấu.
Theo lý mà nói thân là lão Đại của Thiên Ảnh vệ, lại liên quan đến tiếp tế
súng ống đạn dược, người đàn ông này thế nào cũng phải tranh cãi với
mình một trận, nhưng không ngờ lại dễ dàng đồng ý như thế.
Điều này không thể không khiến Mông Chỉ Nghi đổi mới ấn tượng với người mặc đồ quân nhân màu xanh sẫm ở trước mặt một lần nữa.
“Bản công tử cũng không muốn chiếm lợi của anh, nếu anh đã thả người của
tôi, vậy tôi sẽ bảo người đưa cho anh một lô súng ống đạn dược mới theo
đơn hàng ban đầu, về phần giá cả vẫn tính theo giá gốc.”
Lời nói
của Mông Chỉ Nghi lại khiến Đường Nại hơi bất ngờ, khuôn mặt bình thường nở nụ cười khẽ, giọng nói khàn khàn mang theo trầm thấp mê hoặc nói
không nên lời.
“Xem ra tai nghe không bằng mắt thấy, ‘công tử’
của đế quốc Ám Dạ tàn nhẫn máu lạnh trong truyền thuyết cũng không phải
người máu lạnh vô tình!”
“Bớt lôi kéo làm quen, trên danh nghĩa
anh là trắng tôi là đen, giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, anh nên
thấy may mắn vì anh chủ động thả người của tôi ra, nếu không khỏi nói
đến súng ống đạn dược, cho dù là anh, đuổi giết nghìn dặm bản công tử
cũng sẽ không bỏ qua!”
Mặc Chỉ Nghi lạnh lùng nâng mắt nhìn
Đường Nại , giọng nói mang theo mấy phần cảnh cáo: “Dám động vào người
của bản công tử, trước giờ chưa từng có kết cục tốt!”
Mông Chỉ
Nghi là người bênh vực phe mình nhất, cho dù là ai, chỉ cần là người cô
xác định, ai cũng không thể làm người đó bị thương dù là một chút.
Cho dù là Đường Vỹ Hạo , chỉ vì cậu ta là em trai của Đường Nại , yêu ai
yêu cả đường đi, cho nên trong trận đua xe cô cũng có thể vì em trai của người kia mà dấn thân vào nguy hiểm.
Huống chi là Dạ Sát, đó chính là cô nhi cô đích thân nhận nuôi, người cô đối xử như em trai mình.