Ở bên này, Mông Chỉ Nghi nhanh chóng ném viên đá trong tay về phía tên
bắn tỉa đang ẩn mình trong cây, mạnh mẽ dùng sức, bay thẳng đến tên bắn
tỉa.
"Đùng" một tiếng, tên bắn tỉa đang ẩn nắp trên cây trúng phải một kích do viên đá sắc bén, lập tức từ trên cây rớt xuống.
Mông Chỉ Nghi nhảy lên vài cái, bỗng nhiên bật bậy, nghiêng người đạp trên
thân cây, cả người tựa như một con báo lao thẳng vào tên bắn tỉa, hai
chân giẫm mạnh, đạp tên bắn tỉa dưới chân.
Sau đó, Mông Chỉ Nghi
nhanh chóng trở tay xuất chiêu, dùng một tay đập mạnh vào tên súng tỉa
khiến hắn ngã xuống mặt đất, khẩu súng trên tay đối phương bị đánh hạ,
sau đó bị Đông Phương Thế Kiêu theo sát bên bắt được.
Đông Phương Thế Kiêu nhanh chóng nạp đạn lên cò, chĩa họng súng về phía tên tập kích, nhắm ngay dưới chân hắn.
"A--"
Tên bắn tỉa kia vừa định mở miệng nói chuyện thì lập tức bị Mông Chỉ Nghi
bịt miệng, giọng nói lạnh lẽo thấu xương đầy sát khí vang lên, lạnh lùng nói:
"Đừng lên tiếng, bằng không họng súng trong tay anh ta cũng không phải là giả đâu!"
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng uy hiếp, nghe được người bắn tỉa bước chân run lên, trong mắt lộ ra tia hoảng sợ, ra sức chớp mắt.
"Tôi thả cậu đi, cậu không được phép lên lên tiếng, bằng không cậu có thể
thử xem sau khi cậu lên tiếng bọn họ có nhanh chóng tới cứu cậu không,
hay là tốc độ bắn nát đầu của tôi nhanh hơn!"
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng quát lên một tiếng, tên bắn tỉa kia hoảng sợ gật đầu.
"Tốt lắm, tôi hỏi cậu câu gì thì cậu phải trả lời tôi câu nấy đó, biết chưa hả?"
Mông Chỉ Nghi nhìn thần sắc trong mắt tên bắn tỉa, sau khi xác nhận đối
phương quả thật không phát ra tiếng động, mới mở miệng hỏi.
"Bên trong có tổng cộng bao nhiêu người?"
"Mười tám người!"
"Tốt lắm, cậu tiếp tục nói cho tôi biết, ngoại trừ mấy người ở chỗ đó, còn
bố trí người ở chỗ nào khác không?" Mông Chỉ Nghi câu lên đôi mắt ảm đạm lạnh lùng mang theo vài phần hung ác hỏi:
"Bọn họ... Bọn họ..."
Tên bắn tỉa kia liên tiếp nói hai lần từ bọn họ, thần sắc trong mắt của hắn nhanh chóng biến đổi.
"Hửm? Nếu không muốn chết thì nói nhanh lên!" Đông Phương Thế Kiêu dùng thêm
vài phần lực sức chĩa họng súng xuống phía dưới chân tên bắn tỉa, lạnh
lùng uy hiếp nói.
"Phía đông có hai người mai phục trên cây, ở
phía tây cũng có hai người đang nấp trên cây, số còn lại ẩn nấp dưới bụi cỏ theo hướng ba giờ ở đông tây nam bắc!"
Nghe được lời nói của Đông Phương Thế Kiêu, tên bắn tỉa đột nhiên kinh hãi run rẩy nói.
"Tính ra cậu cũng thức thời đấy!" Mông Chỉ Nghi hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn sắc mặt Đông Phương Thế Kiêu kế bên.
"Cậu ở đây trông coi tên này, một mình tôi đi vào!"
"Không được, ở bên trong có hơn mười mấy người, một mình cô đi vào rất nguy
hiểm." Lúc này, sắc mặt của Đông Phương Thế Kiêu trầm xuống, cậu sẽ
không bao giờ để cho Mông Mông đi làm chuyện nguy hiểm như vậy được, dù
cho có đi thì cũng là mình đi.
"Cậu đi cùng tôi còn tên này phải làm sao bây giờ? Mông Chỉ Nghi nhướng mày nhìn thoáng qua tên bắn tỉa đang bị giẫm dưới chân.
“Giết!” Đôi mắt lạnh lùng đầy nghiêm nghị của Đông Phương Thế Kiêu nhuốm đầy sát khí lạnh lùng.
"Đừng giết tôi, đừng giết tôi, xin các người đừng giết tôi!" Vừa nghe đến
chuyện hai người này muốn giết hắn, tên bắn tỉa nhất thời hoảng sợ mà
liên tục cầu xin tha thứ.
Mông Chỉ Nghi nhíu mày, cuối cùng cũng không chịu đồng ý để Đông Phương Thế Kiêu đi vào với cô.
"Cậu ở lại chỗ này thay tôi trông chừng, một mình tôi vào đó cũng được rồi,
bản lĩnh của tôi ra sao thì cậu cũng biết rồi đó, năm đó một mình tôi
đánh tan nát băng Thanh Hải, huống chi ở trong đó chỉ có mười mấy
người!"
Đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo của Mông Chỉ Nghi nhuốm một
màu điên cuồng, cô cầm lấy khẩu súng bắn tỉa trong tay Đông Phương Thế
Kiêu, không kềm chế được phát ra nụ cười cuồng vọng.
Nhớ đến năm
đó khi Mông Chỉ Nghi được mười lăm tuổi, một mình cô trong tay chỉ có
khẩu súng AK47 xông vào băng đảng Thanh Hải cùng với Cô Ưng trong một
đêm giết chết hết người trong băng đảng Thanh Hải, hiện tại nghĩ đến
tình cảnh năm đó nhịn không được cảm thấy khí huyết sôi trào cuồn cuộn.
"Vậy cô cẩn thận một chút, nếu có chuyện thì phát ra một cái ám hiệu, lập tức rời khỏi đó!"
Đông Phương Thế Kiêu liếc nhìn Mông Chỉ Nghi một cách nghiêm túc và phức tạp, sau đó gật đầu nói.
"Hừ, cậu cũng cẩn thận, đi đây!"
Mông Chỉ Nghi vỗ vai Đông Phương Thế Kiêu, sau đó xoay người lẫn về phía
trước, áo choàng đen bị thổi tung, dáng người nhỏ nhắn lẫn mình trong
rừng có vẻ cô tịch mà kiêu ngạo.
"Đùng!"
Người đàn ông da đen to lớn đánh một quyền thật mạnh vào bụng Cô Ưng, khiến
cho Cô Ưng "phụt" một tiếng phun ra ngụm máu tươi, sau đó kịch liệt ho
khan.
"Khụ khụ..."
"Ranh con, mày dám theo dõi tao, nói,
mày là người phương nào, rốt cuộc là ai đã phái mày tới, nếu không nói
tao sẽ một phát bắn mày, có tin hay không!"
"Ôi, răng còn khá
cứng nha, xem tao nhổ một cái răng của mày xuống xem mày còn cứng rắn
được nữa không!" Tên đàn ông to lớn hung ác kia gầm lên một tiếng, vẻ
mặt tàn bạo nhìn Cô Ưng.
Cô Ưng vẫn như trước gắt gao cắn chặt
răng, đối mặt với sự ép hỏi nghiêm hình tra tấn nhiều lần của tên cao
to, thậm chí không thèm đưa mắt nhìn.
“Cạy miệng cho ta, nhổ một cái răng của nó đi!” Tên cao to rất tức giận, ra lệnh với đám thủ hạ phía sau.
"Vâng!"
Cô Ưng lạnh lùng liếc những tên đàn ông vạm vỡ đang lại gần, sau đó nhắm mắt lại chờ bọn họ tra tấn.
"Đùng, đùng, đùng--"
Sau khi bắn liên tiếp ba phát, Mông Chỉ Nghi giấu toàn bộ cơ thể của
mình trong bóng tối, lạnh lùng nhìn qua ống kính ngắm một số người đàn
ông lực lưỡng với làn da ngăm đen ở phía xa, ngay lập tức ba người đàn
ông lực lưỡng vốn định xông lên để tra khảo Cô Ưng thị bị bắn thủng đầu, ngã xuống mặt đất.
"Có người đột nhập, đề phòng!"
Đột
nhiên nghe được tiếng súng vang lên, trực tiếp bắn thủng đầu của ba
người, đội ngũ của đối phương nhất thời lộ ra vẻ kinh hãi.
"Đùng!"
Lại có một tiếng súng vang lên, tên đàn ông da đen cuối cùng đứng ở phía sau cũng ngã xuống đất.
Tên cầm đầu to khỏe kia đột nhiên quýnh lên, hắn kéo Cô Ưng từ trên mặt đất lên, giữ Cô Ưng trong tay rồi chĩa khẩu súng vào Cô Ưng.
“Đừng
có giả thần giả quỷ ở ngoài kia, mày động một chút nữa là tao sẽ giết
nó!” Tên cầm đầu to khỏe có lẽ đã bị Mông Chỉ Nghi làm cho hoảng sợ, lúc này liền chặn cả người Cô Ưng trước mặt, uy hiếp nói.
Đôi mắt
của Mông Chỉ Nghi lạnh lùng nheo lại, trong mắt lạnh lùng gợi lên một
tia giễu cợt hắc ám, tràn đầy khinh thường cùng châm chọc.
"Số một, vừa rồi thật sự là mợ chủ sao? Thật là rất đẹp nha, rất tàn bạo nha!"
Đường Nại vốn định đến cứu Mông Chỉ Nghi, nhưng khi thấy Mông Chỉ Nghi thuần
thục áp chế tên bắn tỉa ở trên cây, thân thủ sắc bén quyết đoán, một
chút cũng không có ý muốn cần sự giúp đỡ của anh ta. Nhất thời anh liền
ẩn mình dưới gốc cây.
Đám người Dã Lang chạy tới phía sau cũng kinh ngạc nhìn Mông Chỉ Nghi, miệng ai cũng tròn đủ nhét một quả trứng thật to.
Thật mẹ nó chứ, người phụ nữ "sức lực cường đại" vừa rồi lại có thể là mợ chủ của bọn họ?
Thiệt thòi trước đây bọn họ đều cho rằng cô gái này không xứng với lão đại
của bọn họ, chỉ là một bình hoa xinh đẹp, nhưng không ngờ lại có thân
thủ hung hãn và kỹ thuật thiện xạ giỏi như thế.
Nghĩ đến đây lòng ai cũng từng đợt loạn hết lên.
Rất đặc biệt dọa người, mợ chủ à, đây có phải là hù chết người không đền
mạng hay không đây, nào có cô gái nào dũng mãnh như vậy chứ!