''Trời ơi ơi ơi…, đẹp trai quá đi, đúng là đẹp trai hơn cả ngôi sao điện ảnh!'' ''Đúng đấy, còn ngầu nữa chứ, trời ơi, tôi động lòng rồi!'''...
Theo sau bước chân của Đường Nại vào quán nước là ánh nhìn của những người
phụ nữ xung quanh, Đường Nại không thích bị người khác nhìn chằm chằm
như vậy, ánh mắt lạnh lùng thâm thúy liếc mấy người phụ nữ xung quanh
một cái, mọi người nhịn không được mà rùng mình.
Nghe thấy tiếng
thét chói tai bên ngoài, Mông Chỉ Nghi khẽ nâng mắt, vừa đúng lúc nhìn
thấy Đường Nại mang theo khí chất lạnh lùng cao quý đẩy cửa chính của
quán nước đi vào, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc vô tình tựa như điêu khắc. Con ngươi đen sâu thẳm đảo qua một vòng quán nước, cuối cùng dừng lại
trên người Mông Chỉ Nghi, đáy mắt phủ một tầng nhu hòa, trên mặt cũng
bớt đi vài phần lạnh lùng.
Dạ Sở Hân thấy Đường Nại từ từ đi đến, không hiểu sao cảm thấy trên đời cũng đúng là chỉ có cậu Đường xứng đôi với Nghi Nghi, không nói đến vẻ ngoài xuất sắc của hai người, đến tính
cách cũng chẳng khác nhau mấy. Dạ Sở Hân bỗng nhiên nhớ đến một câu nói: Tìm tìm kiếm kiếm, mọi sự chờ đợi của tôi đều chỉ vì em đến!
''A, nam thần, anh ấy đang nhìn mình, đang nhìn mình, không phải là qua
chỗ mình đấy chứ!'' Cô gái ngồi sau Mông Chỉ Nghi và Dạ Sở Hân thấy
Đường Nại bước về phía bọn họ, nhất thời kích động ảo tưởng hét lên.
Dạ Sở Hân nghe thấy giọng nói ngu ngốc truyền đến từ phía sau không khỏi
đỡ trán. Ài, đúng là một đám mê trai đẹp! Dạ Sở Hân tuy cũng là một đứa
mê cái đẹp, nhưng loại nhân vật như Đường Nại cô không dám. Loại ánh mắt với khí chất đủ khiến người cách xa ba thước đóng băng đó chỉ cần vừa
nghĩ đến đã khiến cả người cô run lên rồi.
Đường Nại bước đến rồi đứng trước mặt Mộng Chỉ Nghi, ánh mắt dịu dàng nhìn người phụ nữ nhỏ
nhắn phía trước, đưa tay lên xoa đầu cô một cách cưng chiều, khuôn mặt
dịu dàng thâm tình nhất thời khiến mấy cô gái xung quanh gào thét, trái
tim vỡ vụn:
''Ài, tôi nói các cậu được rồi đấy, ở đây ngược cẩu, không thấy một kẻ quý
tộc độc thân như tôi à, cẩu lương nhà tôi không nhiều lắm đâu!'' Thấy
một màn ân ái ngọt ngào của Mông Chỉ Nghi và Đường nại, Dạ Sở Hân không
khỏi lên tiếng kháng nghị.
''Gần đây cậu ăn đồ ăn cho chó à?'' Mông Chỉ Nghi nâng mắt nhìn Dạ Sở Hân, nhướn mày nghi hoặc.
Dạ Sở Hân sững sờ, nhất thời cảm thấy mình bị thua dưới tay con nhóc Mông
Chỉ Nghi này: ''Con nhóc Nghi kia, cái chính kìa, cậu không nghe được
cái chính à, cái chính là tớ ăn đồ ăn cho chó hả?'' Dạ Sở Hân tức chết
mất!
Mông Chỉ Nghi nhìn dáng vẻ tức giận của Dạ Sở Hân không khỏi bật cười.
Đường Nại ở bên cạnh nhìn thấy trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu. Nghi
Nghi nhà anh rất ít cười với anh, vậy mà chỉ vì chuyện nhảm nhí này mà
cười, đúng là ghen tị mà! Tròng mắt âm u sâu thẳm lạnh lùng liếc Dạ Sở
Hân một cái!
Mẹ! Ánh mắt đó của anh là gì vậy cậu Đường, cứ như là tôi ngoại tình với vợ anh vậy!
''Đi thôi, không còn sớm nữa rồi!'' Đường Nại không nhìn Dạ Sở Hân nữa, đưa tay ra ôm Mông Chỉ Nghi vào ngực đi ra cửa.
''Sở Hân!'' Mông Chỉ Nghi đi được vài bước, thấy Dạ Sở Hân đứng im liền hét lên.
Lúc Đường Nại và Mông Chỉ Nghi đợi người đến, trong phòng bao đã đầy
người, có vài người Mông Chỉ Nghi biết, còn vài người khác thì không.
Lúc ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn thấy La Vu Duyệt trong góc không
khỏi híp lại, lạnh lùng rời đi.
Lúc này La Vu Duyệt nhìn thấy
Mông Chỉ Nghi cũng sững người. Nhiều năm như vậy, dù anh có dùng trăm
phương ngàn kế để xóa bỏ người phụ nữ đáng ghét này khỏi đáy lòng, thử
đủ loại cách, say rượu, liên tục đổi phụ nữ hay không ngừng dày vò chính mình thì vẫn không thể gạt được hình bóng của người phụ nữ này khỏi tâm trí. Rõ ràng người phụ nữ khiến anh khinh bỉ, xem thường này vẫn chiếm
đóng trong tâm trí anh, hết lần này đến lần khác. Đến giờ anh cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình chưa chạm vào người phụ nữ khác, lần nào
chạm đến cũng sẽ nhìn mặt người phụ nữ đó thành Mông Chỉ Nghi.
La Vu Duyệt không biết mình làm sao, nhưng lại không thể ngăn được mình
nhớ đến người phụ nữ này. Hận không thể xé tan người phụ nữ này dưới
thân mình, để không có bất kì người đàn ông nào mơ tưởng dính đến cô.
Nhưng lúc này thấy Đường Nại dịu dàng ôm Mông Chỉ Nghi bước vào phòng
bao, La Vu Duyệt mới bỗng nhiên bừng tỉnh, người phụ nữ đó là người của
người anh em tốt từ bé của anh! Trong lòng không biết là cay đắng hay
phiền muộn, liền nhấc chén rượu trên bàn một hơi uống sạch.
Thấy Mông Chỉ Nghi, phấn khởi nhất còn có cả Đường Vỹ Hạo, vừa gặp mặt đã
xông tới: ''Chị dâu, cuối cùng chị cũng đến rồi, em nhớ chị chết mất!''
Đường Vỹ Hạo nói rồi định kéo tay Mông Chỉ Nghi qua chỗ ngồi.
Ánh mắt u ám của Đường Nại liếc qua một cái, cánh tay ôm Mông Chỉ Nghi siết chặt lại, đem thân thể Mông Chỉ Nghi giấu sau người mình, không cho bàn tay của Đường Vỹ Hạo chạm vào Nghi Nghi của anh, ánh mắt lạnh lùng sâu
thẳm.
''Anh, anh cũng hẹp hòi quá đi à, em chỉ muốn kéo chị dâu
qua chỗ ngồi thôi mà!'' Đường Vỹ Hạo sợ hãi nhìn sắc mặt thâm trầm của
anh trai mình, không khỏi giải thích.
''Lần sau còn động thì cẩn
thận cái tay của em!'' Tính chiếm hữu của Đường Nại đối với Mông Chỉ
Nghi rất mạnh mẽ. Vừa bước vào phòng bao đã nhìn thấy La Vu Duyệt nhìn
Nghi Nghi của anh chằm chằm khiến anh rất khó chịu rồi, lúc này nhìn
thấy Đường Vỹ Hạo, vừa đúng để anh có chỗ trút giận.
Bị Đường Nại lạnh lùng cảnh cáo, sắc mặt Đường Vỹ Hạo đau buồn xoay người về chỗ ngồi của mình.
Thấy sắc mặt tủi thân quay về của Đường Vỹ Hạo, vài người khác trong phòng
bao không khỏi hơi chút kinh ngạc nhìn về phía Đường Nại. Nhiều năm như
vậy rồi, bọn họ chưa từng thấy sự chiếm hữu mạnh mẽ như vậy trên người
Đường Nại, đúng là thực đáng sợ, ngoài La Vu Duyệt ra, những người khác ở đây không khỏi có vài phần tò mò. Bắt đầu nhao nhao muốn nhìn xem rốt
cuộc người phụ nữ như thế nào có thể chiếm được bảo bối như Đường Nại,
vậy mà có thể khiến cho một người đường đường là kẻ đứng đầu Kinh Đô
lãnh khốc vô tình để ý đến như vậy.
''Đường Vỹ Hạo, trong mắt anh cậu có phụ nữ nên quên em trai rồi, không sao, tiểu Nại Nại không cần
cậu thì còn có anh Vỹ Văn cần cậu!'' Lệ Vỹ Văn liếc mắt nhìn Đường Vỹ
Hạo, không khỏi bật cười.
Lâm Viên Dịch bên cạnh cũng có vài phần kinh ngạc và hứng thú, ánh mắt tò mò nhìn ra sau Đường Nại một cái, đáy mắt tràn đầy sự thích thú. Buổi gặp gỡ lần trước đáng lẽ nên để ý đến
người phụ nữ này, không ngờ chưa để ý được nên giờ càng khiến anh ta
thêm tò mò, cộng thêm việc Đường Nại mấy ngày nay trở nên kỳ lạ càng
khiến anh ta hứng thú với cô vợ yêu này của Đường Nại hơn.
Ánh mắt mọi người đều đổ ra sau Đường Nại.
''Chị Dâu, chị dâu, chị còn nhớ em không, em là Lâm Viên Chấn, lần trước
chúng ta đã gặp nhau ở trường đua ngầm đó!'' Lâm Viên Chấn hưng phấn kêu lên.
Nhưng anh ta lại nhớ người chị dâu này của Tiểu Hạo Tử rất lâu.
''Đường đua ngầm?''
Nghe thấy lời của Lâm Viên Chấn, mọi người đều kinh ngạc không thôi.