Tầng 2 khách sạn Hào Duyệt, Đường Nại vừa bước ra khỏi phòng,
bước chân trầm ổn nhã nhặn đi về phía thang máy, như một vua sư tử say ngủ, khí thế uy nghiêm lạnh lùng mà lại mang theo vẻ
lười biếng ngang ngược.
Bởi vì vừa uống chút rượu trong
lúc xã giao, khuôn mặt đẹp trai hơi ửng đỏ, đôi mắt thâm sâu đen
như mực ánh lên vẻ hung hăng tàn nhẫn, nhan sắc đẹp đẽ như được đẽo gọt hoàn hảo như một thiên thần, cao quý kiêu ngạo.
Sau lưng Đường Nại một mét là bốn người vệ sĩ mặc âu phục đen,
cũng lạnh lẽo nghiêm nghị như chủ nhân của bọn họ, không có
chút biểu cảm nào.
“Ding dong!”
Cửa thang máy mở
ra, Đường Nại vừa muốn nhấc chân bước vào thang máy, lúc vừa
nhìn thấy tình hình bên trong thì đôi lông mày đẹp đẽ lập tức
nhíu lại, khuôn mặt lạnh lùng phát ra khí lạnh bức người,
lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô gái trong thang máy.
Đó là một cô gái xinh xắn đẹp đẽ như thiên thần, mà cũng có vẻ quyến rũ gợi cảm như yêu tinh.
Có khuôn mặt cực kỳ đẹp đẽ, mái tóc đen như gấm vóc xõa phía
sau lưng, gương mặt trong trẻo tươi đẹp hơi ửng đỏ.
Chiếc
mũi thanh tú, đôi mắt trong suốt long lanh, ánh lên vẻ dịu dàng, mang theo nét tinh khiết như thiên thần, rồi lại quyến rũ như
yêu tinh.
Cô gái rõ ràng đã không còn tỉnh táo, đôi môi đỏ mọng nõn nà cắn chặt, hơi lộ ra màu máu.
Váy dài màu trắng ôm sát dáng người hoàn mỹ, giờ phút này bởi
vì cảm giác khô nóng trong cơ thể mà không ngừng cựa quậy, cho
dù là váy dài màu trắng bao bọc lấy cơ thể hoàn hảo không hở hang chút nào nhưng vẫn khiến người ta nhớ thương.
Hơi thở của Đường Nại trong nháy mắt ngừng lại, ánh mắt thâm sâu xẹt qua vẻ âm trầm.
Phụ nữ?
Lại còn là phụ nữ bị chuốc thuốc?
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng kia, Mông Chỉ Nghi
đã sớm bị cảm giác khô nóng trong cơ thể giày vò đến không
còn tỉnh táo vội vàng tiến sát lại gần hơi thở lạnh như băng
kia, như thể chỉ có đến gần hơi thở lạnh lẽo ấy thì thân thể
khô nóng kia mới hạ nhiệt được.
Mông Chỉ Nghi đã mất đi lý trí nào biết bây giờ cô đang ở trong
tình cảnh nguy hiểm thế nào, chỉ cảm thấy cơ thể khó chịu như thiêu như đốt.
Đường Nại cúi đầu, nhìn cô gái đang bồn chồn trong ngực.
Cơ thể từ trước đến nay trầm tĩnh như nước không hiểu sao lại hơi bức bối, ánh mắt thâm sâu phát ra tia sáng âm u, như giếng cổ
ngàn năm, khiến người ta say mê nhưng lại không nắm bắt được.
Rời đi trong ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của bốn vệ sĩ mặc đồ đen.
Hòa thượng tu hành suốt ba mươi năm nhà bọn họ như vậy là muốn... khai trai?
Vừa bước vào thang máy, Đường Nại liền một tay dồn Mông Chỉ Nghi vào thang máy, cúi đầu, hôn lấy hôn để lên môi cô, hơn nữa còn hôn
thật mạnh bạo.
Giây phút hai đôi môi chạm nhau, thân hình
Đường Nại chấn động mạnh, đôi mắt thâm thúy chợt xẹt qua một tia sáng âm u.
Giờ phút này trong lòng anh vậy mà không có
chút cảm giác bài xích hay buồn nôn nào, ngược lại là thoải
mái đến mức khiến lòng người sợ hãi.
Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, bước ra khỏi thang máy, đập vào mắt là tấm thảm đỏ xa hoa, thân hình cao lớn của Đường Nại ôm lấy yêu tinh
nhỏ trong ngực đang không ngừng làm loạn, đi về hướng căn phòng.
Một đường bị người ta ôm, Mông Chỉ Nghi mất đi lý trí đã không còn biết đêm nay là đêm nào!
Bước vào trong, Đường Nại liền buông Mông Chỉ Nghi xuống, đặt phía sau
cánh cửa, hai tay thon dài kiềm chặt lấy cô, bắt đầu dạy bảo
bé con không ngoan ngoãn trong ngực mình.
Nhiệt độ trong căn phòng tối tăm dần tăng cao.
Giờ phút này, đến Đường Nại cũng cảm thấy mình như vậy thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Trái tim lạnh như băng như có dòng nước ấm chảy qua, đôi mắt đen
thẳm thâm sâu nhìn chằm chằm cô gái đang khó chịu trong ngực,
ngang ngược thông báo: “Cô gái, nhớ kỹ, cô là của tôi!”