“Thế thì phải xem xem cậu đáng giá bao nhiêu tiền rồi.” Triệu Mịch Thanh hoàn toàn không hề lo lắng cho người anh em của mình một chút nào, anh
chỉ nhíu mày mà nói: “Tôi cũng không ngờ lần này ba cậu lại chơi lớn
thế, sắp tới cậu định làm gì? Tiếp tục chạy hay ngoan ngoãn ở nhà.”
“Đừng! Bây giờ tôi mà về chỉ có một kết cục thôi.” Cố Thời cảm thấy hơi
đau trứng, anh ta cũng không ngờ lần này ba mình lại dày vò mình như
thế, không ngờ lại kiếm một đám con gái dã man tùy tính như vậy đến lôi
anh về.
“Cậu chạy tiếp hay là trở về thì tôi cũng không quan tâm, chỉ cần đừng
có quỵ xuống bên ngoài là được, cúp máy đây.” Triệu Mịch Thanh hiểu rõ
tính tình của cậu ta quá mà, chắc chắn sẽ không bó tay chịu trói, cũng
không có gì đáng lo lắng.
“Đợi đã!” Cố Thời gào lên: “Cho dù cậu không giúp sức thì cũng phải giúp đỡ tôi về mặt tiền bạc chứ, cậu định để tôi uống gió ở bên ngoài à!”
Người đàn ông ấy nhếch môi cười: “Tôi không có hứng cung cấp tiền bạc
cho cậu đi du lịch, cho dù có đầu tư cũng sinh lời, cậu tự mình chơi
đi.”
Ý tại ngôn ngoại, anh không quan tâm đến anh đâu.
Cố Thời trừng mắt ngạc nhiên, anh ta hít sâu một hơi, cắn răng nghiến
lợi mà nói: “Triệu Mịch Thanh, má nó chuyện thiếu đức thế này mà cậu
cũng có thể làm được? Vắt chanh bỏ vỏ cũng không nhanh như cậu đâu. Lúc
ông đây giúp cậu tìm cô ấy, sao cậu không nói thế này đi? Bây giờ còn
chưa ôm được giai nhân vào lòng mà cậu lợi dụng xong rồi vứt bỏ à?”
Triệu Mịch Thanh cũng không phiền muộn, nghe giọng điệu tức giận của cậu ta, anh nói hờ hững: “Đúng là cậu có công giúp tôi thật, xem như là tôi thiếu nợ cậu một mối ân tình, thế nhưng thân là bạn bè, tôi không thể
nào để cậu một thân một mình tiếp được, chứ bằng không tôi thật sự lo
lắng cho chính mình.”
“…”
Bên dưới ánh mặt trời, gương mặt anh tuấn của Cố Thời tối sầm, gân xanh
lồi lên trên trán: “Nếu như ông đây thích đàn ông thì cần phải đợi đến
chính mình hay sao? Mau chuyển tiền cho tôi, cúp máy đây!”
“Ba cậu không cho tôi gửi tiền cho cậu, chứ bằng không đám con gái ấy sẽ đến quấy rối tôi, cậu cũng biết gần đây tôi rất bận, không có thời gian ứng phó với mấy thứ này đâu, nếu như cậu rảnh rỗi thì chơi đùa với ông
ấy thêm một thời gian nữa đi.” Triệu Mịch Thanh ung dung mà nói trước
kia cúp máy.
“…” Cố Thời ngẩn người vài giây rồi hạ giọng mắng chửi vài câu, anh ta
than oán: “Người anh em, cậu không thể thấy chết mà không cứu được chứ.”
“Đâu có phải cậu chỉ có một mình tôi là bạn, những người bạn cùng chơi bài với cậu đâu? Tìm ai mượn tiền mà không được?”
“Ai mà không biết bọn họ không giàu bằng cậu, cậu biết mà, mấy đứa ăn bám khổ ở chỗ này lắm, luôn bị gia đình kiềm chế.”
“…”
Khóe môi Triệu Mịch Thanh co rút, hóa ra anh là người dễ bị bào nhất.
Nhưng mà anh cảm thấy cậu ta tiện thật, giỏi đầu tư như thế, nhưng sống
chết không chịu tiếp quản công ty gia đình, chắc hẳn Cố tổng hết cách
rồi, biết rõ anh ta sẽ không để chính mình bị thiệt thòi nên mới không
nương tay nữa.
Một hồi lâu sau, anh cũng không khoanh tay đứng nhìn nữa mà nói bằng
giọng lạnh lùng: “Lát nữa tôi sẽ kêu bạn bè chuyển cho cậu một ít, nhưng mà với danh nghĩa của tôi, cậu cũng kiềm chế một chút đi, lỡ đâu chọc
tức ông ta nhập viện thì cậu vẫn phải trở về tiếp quản công ty.”
“Ờ, đợi đến khi nào ông ấy hết hứng rồi thì tôi sẽ dành thời gian trở
về.” Sau khi giải quyết nguy cơ trước mắt xong, Cố Thời lại khôi phục bộ dạng lười nhác của anh ta như mọi khi, thậm chí còn khiến cho người
khác cảm thấy ban nãy anh ta chỉ giả vờ mà thôi.
Triệu Mịch Thanh cũng không có hứng tính tính toán toán với anh ta, anh nói thêm hai câu nữa rồi gác máy.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Triệu Mịch Thanh đảo mắt nhìn thử rồi đi ra mở cửa.
Phó Tuyết Thảo đứng ở bên ngoài, cô ta vừa định giơ tay gõ đôi ba cái
thì đột nhiên cánh cửa mở ra, đột ngột đối diện với ánh mắt lạnh lùng
của anh, cô ta giật mình, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Anh Thanh, bác gái
kêu em gọi anh xuống ăn cơm.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Triệu Mịch Thanh hơi cúi đầu, nhìn xuống cô ta, gương mặt anh không có bất kỳ cảm xúc nào, một tay đút vào túi, lách khỏi
người cô ta rồi đi về trước một bước, anh chợt dừng lại, nói với giọng
lạnh lùng: “Công ty quyết định khởi tố hình sự Hàn Dương, nếu như gần
đây cô không bận bịu cái gì thì có thể giúp đỡ Lưu Nam giải quyết chuyện này.”
Gương mặt Phó Tuyết Thảo trắng bệch, cô ta kinh ngạc đến mức lắp bắp:
“Khởi, khởi tố hình sự? Nghiêm trọng như vậy sao? Anh Thanh, Hàn tổng là nhân viên lâu năm trong công ty, anh làm thế có khiến cho nội bộ công
ty hỗn loạn hay không?”
Anh không nhắc đến việc Hàn Dương bỏ thuốc không thành, cô ta cũng giả
vờ không biết gì, nhưng cho dù Hàn Dương thật sự phản bội Long Đằng,
cũng sẽ không khéo đến mức xảy ra trong cùng một ngày, rõ ràng Triệu
Mịch Thanh không định tha cho anh ta không phải là vì Long Đằng, mà
chính là vì Lương Hạnh.
Nhưng mà…Sao anh lại phải nói chuyện này với cô ta?
Là thật sự cần giúp đỡ, hay là…Phát hiện ra điều gì?
Phó Tuyết Thảo cảm thấy hoang mang, cô ta cứ tưởng việc năm ấy được làm
rất kín kẽ, bây giờ đến Hàn Dương còn không hoang mang, sao anh lại điều tra được nhiều thế? Nhưng rất rõ ràng có một việc không nằm trong phạm
vi khống chế của cô ta.
Gương mặt anh tuấn của người đàn ông rất lạnh lùng, khí chất ôn hòa mọi
khi lại thoáng có vẻ nguy hiểm trong thời khắc này: “Công ty không cần
những người ỷ già làm bậy.”
Phó Tuyết Thảo giật mình.
Triệu Mịch Thanh liếc mắt nhìn cô ta: “Sao hả, cô không có thời gian à?”
Phó Tuyết Thảo đột ngột bừng tỉnh, cô ta vội vàng lắc đầu: “Không không
không phải thế, em có thời gian, lát nữa em sẽ liên lạc với thư ký Lâm.”
Người đàn ông ấy không nói gì nữa, anh chỉ gật đầu, nhấc chân bước xuống dưới lầu.
Phó Tuyết Thảo nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng của anh, ánh mắt toát lên vẻ hoảng loạn, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.
Ba người ngồi ăn cơm ở dưới lầu, vốn dĩ chuyện được Phó Tuyết Thảo lên
kế hoạch thật tốt đã bị những lời nói của anh lúc ở trên lầu phá hỏng,
cô ta không còn tâm trạng ăn cơm nữa, tâm trạng nặng nề, mẹ Triệu đang
toan tính không ngừng nháy mắt ra hiệu cho cô ta, thấy cô ta vẫn ngồi
im, trong lòng bà không khỏi sốt ruột.
“Thanh, đừng chỉ lo ăn thôi chứ, gắp một ít cho Tuyết đi.” Mẹ Triệu nhìn anh, bà nhíu mày mà nói.
Triệu Mịch Thanh cũng không ngẩng đầu lên, anh gắp một miếng thịt đặt
vào trong chén của mẹ Triệu, giọng nói của anh rất bĩnh tĩnh: “Mẹ ăn
nhiều một chút, đâu phải cô ta không có tay, có thể tự mình gắp.”
Sắc mặt mẹ Triệu trở nên lạnh lùng, vừa định mở miệng khiển trách thì
Phó Tuyết Thảo vội vàng cười nói: “Dạ phải, bác gái ăn nhiều thêm một
chút, đây cũng không phải lần đầu tiên con đến đây, bác đừng khách sáo.”
“Đúng thế, đều là người nhà cả, đừng khách sáo, Lâm làm thức ăn khá lắm, con ăn nhiều hơn một chút.” Mẹ Triệu dịu dàng gắp thức ăn cho cô liên
tục, chỉ sợ bầu không khí trở nên gượng gạo.
Phó Tuyết Thảo gật gật đầu rồi lại im lặng, cô ta cúi đầu ăn từng ngụm nhỏ, trông có vẻ thất thần.
Mẹ Triệu nháy mắt ra hiệu mấy lần mà vẫn không có kết quả, cuối cùng
không khỏi quan tâm: “Tuyết, có phải con bị bệnh không? Sao sắc mặt lại
kém thế?”
“Sao?” Phó Tuyết Thảo sững sờ, cô ta sờ mặt trong vô thức, miễn cưỡng cười khan: “Vậy sao? Con khỏe lắm.”
Nhưng cuối cùng thì cô ta vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt Triệu Mịch Thanh, trong lòng hết sức bất an.