[Vậy hôm trước ký chủ nói với cô ta như vậy làm gì?]
Hù cô ta chơi thôi!
[...] Ký chủ cũng ít có rảnh!
“Đây không phải Tiểu Hoan của chúng ta sao?”
“Ôi! Tiểu Hoan tới đây để tìm Thanh thanh sao?”
Ngay lúc Quân Linh Ưu chuẩn bị rời đi thì đột nhiên trong đám người
có hai nữ sinh đi ra, hai người họ vừa nhìn thấy cô thì liền nhào tới ôm lấy tay của cô mà kéo vào bên trong.
Hai người này là hai người bạn thân của Nhậm Thanh Thanh, người đeo
kính tên là Triệu Linh tâm, còn người hơi mập là Trần Minh Ngọc.
A!
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!
Hệ thống, hình như hôm trước ta thấy trong hệ thống có cái gì đó rất hay đúng không?
[Đúng vậy, hôm trước cô còn chê cái đó là ba cái trò mèo vặt vãnh cơ mà?] Giờ lại cần à?
Thì lấy trò mèo đi cào chết mấy con chó thôi mà!
[Xì!]
[Kích hoạt thành công.]
Quân Linh Ưu vừa nhìn thấy Nhậm Thanh Thanh thì liền nở một nụ cười
ngọt ngào, rồi nhanh chóng đi tới, ngọt ngào gọi một tiếng: “Chị.”
“Tiểu Hoan!” Nhậm Thanh Thanh thấy cô thì cũng nở một nụ cười hiền hậu của một người chị.
“Tiểu Hoan thật là, em tới thăm chị của em thì sao lại đứng ngoài kia vậy chứ? Sao vậy? Đang giận dỗi chị của em sao?” Triệu Linh Tâm nhếch
miệng cười ngọt ngào nói.
“Ai da, sao Tiểu Hoan lại giận dỗi được chứ nhỉ? Mấy ngày mà em nằm
bệnh viện thì Thanh Thanh đều lo lắng quan tâm tới em.Tiểu Hoan làm sao
có thể giận được cơ chứ?” Trần Minh Ngọc ở bên cạnh liền phụ họa.
“Là vậy sao ạ? Cũng phải nhỉ, ngày hôm đó chị ấy cũng là người thứ
hai tới thăm em chỉ sau mẹ em thôi! Chỉ là em vô ý quá, lúc đó lại làm
chị ấy giận!” Quân Linh Ưu nghe thấy hai người kia nói như vậy thì liền
gật đầu phụ họa theo.
Hai người kia thấy cô như vậy thì liền liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Nhậm Thanh Hoan trở nên ngoan ngoãn như vậy từ lúc nào?
“Sao Thanh thanh lại tức giận với em vậy? Có chuyện gì sao?” Triệu Linh Tâm liếc sang nhìn Nhậm thanh Hoan bằng ánh mắt dò xét.
“Ôi, Tiểu Hoan! Sao trán của em lại bị sưng lớn như vậy?” Triệu Minh tâm vô tình nhìn thấy cục u trên trán của Quân
Linh Ưu liền tò mò hỏi, “Là lần trước rơi xuống hồ bị đập đầu sao?”
Bình!
Một tiếng đàn chói tai vang lên khiến cho hai người kia và những người đang xem kịch cũng phải giật mình.
“Ờ, không có gì đâu! Em ấy chỉ là bị đập đầu chút thôi! bây giờ đã
không sao rồi!” Nhậm thanh Thanh quay sang nhìn hai người kia, dịu dàng
mỉm cười.
“Chị à, ai nói là em không sao chứ?”
Quân Linh Ưu hất tay của mình ra khỏi hai người kia, nhanh chóng đi
tới bên cạnh Nhậm Thanh Thanh, lắc lắc tay của cô ta mà làm nũng.
“Chị à, lần trước là do chị đẩy em em vẫn còn chưa hết giận đâu! em
biết là chị chỉ là lỡ tay mà thôi hơn nữa bây giờ thì chị cũng đã là chị của em cho nên em không cần chị xin lỗi em đâu! Nhưng chị cũng không
thể bỏ em ở nhà mà lên xe đi học trước chứ! Em đã phải tự mình bắt taxi
đi đó! Em rất giận đó!” Quân Linh Ưu nói xong thì liền bĩu môi phồng má
lên, trên mặt viết to bốn chữ em rất tức giận.
Hoàn toàn chính là hình ảnh cô em gái nhỏ nũng nịu với chị gái.
“Đây là Nhậm Thanh Hoan sao? Hình như cũng không tới nỗi nào đâu.”
“Nhưng nói Nhậm thanh thanh đẩy cô ấy là sao? Không lẽ là Nhậm Thanh Thanh đẩy Nhậm Thanh Hoan xuống hồ?”
“Không biết! Tôi chỉ nghe hai người kia nói là Nhậm Thanh Hoan bị ngã xuống hồ rồi nghỉ liên tiếp mấy ngày thôi, cũng không nghe nói đầu bị
gì.”
“Nhìn bộ dạng đó thì có lẽ hai người họ chỉ vừa mới biết!”
“Các người có thấy lạ không? Nhậm Thanh Hoan trước đây lúc mới vào
trường thanh danh đều rất tốt! Chỉ có ba tháng nay liền trở nên như
vậy.”
“Ha ha, tôi cũng rất thắc mắc, trước đây tôi còn từng say nắng cô ấy đấy!”
“Hình như mọi tin đồn đều truyền ra từ hai đồng bọn của Nhậm Thanh Thanh đấy! Còn tin tức từ đâu thì tôi không biết.”
Quân Linh Ưu hài lòng liếc nhìn quần chúng ăn dưa bên ngoài.
Dư luận mãi mãi chính là như vậy, mặc kệ trước đó họ đang ăn loại dưa gì và thích nó đến thế nào, chỉ cần bạn lại quăng cho họ một miếng dưa
khác ngon hơn dù chỉ một chút thì họ cũng sẽ dẫm lên miếng dưa cũ mà
nhào tới cắn xé miếng dưa mới.
Dư luận trước nay là một con dao hai lưỡi, bạn không thể làm chủ được nó, nó sẽ khiến bạn thương tích đầy mình.
Nhậm Thanh Thanh nghe thấy những lời nói kia thì liền tức giận, vai hơi run lên.
“Chị Thanh Thanh, chị sao vậy ạ?” Quân Linh Ưu nắm lấy tay của cô ta nhẹ nhàng lắc lắc.
“Buông ra!” Nhậm Thanh Thanh hạ giọng nói.
“Chị, chị giận em sao?” Quân Linh Ưu lúc này lại càng nắm chặt tay cô ta hơn, thậm chí còn bước tới ép sát cô ta thêm một bước.