Chuyện lão phu nhân bị ngã hôn mê vẫn không ngăn nổi ý định muốn gả
Dương Tử Nghiên đi, Dương Thanh Giản vẫn cho chuẩn bị lễ cưới một cách
bí mật, ông ấy không biết là nàng đã biết hết mọi chuyện.
" Phụ thân, hôn lễ của muội muội chuẩn bị đến đâu rồi ạ? Có cần nữ
nhi phải phụ giúp gì hay không?" Dương Tử Ngọc muốn nhanh chóng thúc đẩy mọi chuyện, nàng ta lại đến tìm Dương Thanh Giản hỏi chuyện.
" Con yên tâm đi, ta đã sắp xếp xong rồi! Không quá mười ngày nữa ta
sẽ gả nó đi, để nó tránh xa Dương phủ nhanh một chút!" Ông ta nhếch môi
đắc ý nói.
Dương Tử Ngọc nghe xong vô cùng hài lòng, như vậy thì kế hoạch của
nàng ta cũng đã xong cả rồi. Dương lão phu nhân thì hôn mê bất tỉnh,
Dương Tử Nghiên sẽ sớm ngày bị gả đi, vậy là nàng ta có thể giúp Tô Diêu thuận lợi quay về.
" Phụ thân, tổ mẫu bây giờ đã không thể cai quản chi tiêu trong phủ
rồi, chúng ta có thể để cho mẫu thân trở về hay không?" Dương Tử Ngọc bộ dáng yếu đuối hỏi ông ta.
" Ừm, ta cũng tính đến chuyện này rồi! Con cho người đi thông báo với bà ấy, sau khi nghiệt nữ kia gả đi, thì bà ấy có thể quay về!" Dương
Thanh Giản chẳng hề suy nghĩ nhiều, ông ta gật đầu chấp thuận.
" Tạ ơn phụ thân!" Dương Tử Ngọc mặt mày hớn hở, nhận lấy tin tốt lành liền chạy trở về Thanh Trúc Viện.
Dương Tử Nghiên từ khi lão phu nhân hôn mê, nàng cũng không còn quan
tâm chuyện phải phải gả cho tên Tống Thiện kia nữa. Thay vào đó ngày
ngày nàng đều đến viện tử của bà ấy, giúp bà ấy lau người và xoa bóp tay chân.
" Tổ mẫu, người có thể tỉnh lại hay không? Tiểu Nghiên nhớ người!"
Nàng vuốt ve bàn tay đầy nếp nhăn của bà ấy hỏi, chỉ là bây giờ bà ấy đã không thể trả lời nàng được nữa rồi.
" Tiểu thư, người uống chút nước đi, người ngồi đây cả buổi rồi!" Tiểu Yên rót một ly trà mang đến cho nàng, lo lắng nói.
" Tiểu thư, bây giờ ngày cưới cũng không còn xa nữa, người phải làm
thế nào đây? Lão phu nhân đã ra nông nổi này rồi, chẳng ai có thể giúp
người nữa!"
Dương Tử Nghiên sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng nàng hiểu
mình nên làm cái gì, nàng sẽ không bó tay chịu trói, để cho Dương Thanh
Giản muốn làm gì thì làm đâu.
Phủ Vương Gia.
Triệu Lăng Phong lúc này đang ngồi trong thư phòng, hắn cẩn thận xem
lại ghi chép mà Dương Tử Nghiên đã lấy từ thư phòng của Dương Thanh
Giản.
" Vương Gia, Dương tiểu thư hình như sắp xảy ra chuyện nữa rồi!" Lục Thất từ bên ngoài mở cửa bước vào cất tiếng.
" Nàng ta thì có chuyện gì chứ?" Triệu Lăng Phong bộ dáng lạnh lùng đáp.
" Bên ngoài đang lan truyền tin đồn, vài ngày nữa Dương tiểu thư phải thành thân với tên Tống Thiện! Lại nói Dương lão phu nhân vừa bị ngã
dẫn đến hôn mê, xem ra thì bây giờ chẳng còn ai chống lưng cho nàng ta
nữa rồi!" Hắn vội thuật lại những gì mình nghe được.
" Ồ, vậy sao? Xem ra Bổn Vương phải ra mặt giúp nàng ta rồi, dù sao
thì nàng ta đã làm tốt nhiệm vụ ta giao, ta không thể làm ngơ được!"
Triệu Lăng Phong khoé môi cong lên nhẹ, hắn đặt thư mật xuống mà trả
lời.
" Lục Thất, chuẩn bị xe ngựa đi, ngày mai chúng ta tiến cung!"
" Vâng, thưa Vương Gia!"
Triệu Lăng Phong đứng lên, hắn đi đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra bầu trời rộng lớn bên ngoài, phút chốc lại nhớ đến nụ hôn của hai người
ngày hôm đó.
" Bổn Vương đúng là bị ngươi dụ dỗ rồi!" Hắn thở dài nói khẽ, hắn
không hiểu tại sao mình lại có thể để ý đến Dương Tử Nghiên như vậy.
Sáng sớm hôm sau, bên trong triều đình, quan viên đang bận rộn mà
dâng tấu sớ cho hoàng thượng xử lý. Mà hôm nay cũng là ngày Nạp Lan
tướng quân khải hoàn trở về, vì ông ấy vừa giúp Nam Việt đẩy lùi kẻ thù ở biên giới.
Vừa trở về ông ấy đã tiến cung báo cáo tình hình, vẻ mặt ông ta lúc này vô cùng vẻ vang.
" Nạp Lan tướng quân, chúc mừng ông thắng lợi trở về! Ta nhất định sẽ không bạc đãi ông đâu, ngoài một số vàng bạc đã thưởng, ông còn muốn
thêm cái gì hay không?" Hoàng thượng lúc này tâm trạng vô cùng tốt, hắn
ta vui vẻ nói.
Nạp Lan tướng quân như gãi đúng chỗ ngứa, ông ta quả thật là có chuyện muốn nhờ hoàng thượng chủ trì.
" Hoàng thượng, hạ thần thì không cần gì cả, chỉ có một thỉnh cầu muốn nhờ hoàng thượng giúp đỡ!" Ông ta cúi đầu nói.
" Ta cho ông một đặc ân, miễn là chuyện mà ta làm được, thì ta sẽ làm!"
" Hoàng thượng, ở kinh thành ai cũng biết tiểu nữ nhà thần luôn dành
tình cảm đặc biệt cho Tứ Vương! Vậy nên thần thỉnh cầu hoàng thượng hãy
ban hôn cho Tứ Nguyệt, để con bé có thể làm Vương Phi của ngài ấy!" Ông
ta vội vàng nói, người này quả nhiên tham lam, lại muốn con gái mình trở thành Tứ Vương Phi.
" Chuyện này..." Hoàng Thượng nghe xong liền lộ rõ vẻ đăm chiêu, ban
hôn cho Triệu Lăng Phong là chuyện hắn chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của ông ta, Hoàng Thượng chỉ còn cách phải đồng ý, bởi vì hắn dù sao cũng là vua một nước mà.