Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, mới đó mà đã bước sang ngày
định mệnh rồi. Thanh Di thất thần ngồi trước bàn trang điểm, mọi cử chỉ
hành động đều chậm chạp. Nói thật là cô chẳng muốn trang điểm tẹo nào,
bản tính cô đã lười, giờ lôi mấy thứ để bôi bôi chát chát như này thật
phiền phức.
Thanh Di chép miệng, cô tặc lưỡi ném hết chúng vào lại ngăn kéo, cũng do vì hiện tại chẳng còn chút tâm tình gì mà trang điểm nữa. Trên bàn
chỉ còn lại thỏi son trơ trọi, cô tùy tiện bôi lên môi mấy cái, mím môi
để cho đều son rồi đứng dậy.
Cũng may nơi này ngay trung tâm thành phố, thế nên việc di chuyển rất tiện lợi, rất nhanh chiếc taxi mà cô gọi đã có mặt. Lưu thông trên
đường khoảng ba mươi phút là đã tới khu nhà S.W.E Wedding rồi.
Cô bước xuống xe, ngắm nhìn những tòa nhà nối nhau cao ngất của
S.W.E, liệu rằng...cô có đủ dũng khí để bước vào đó không? Rồi khi gặp
Cao Lang, cô sẽ làm gì?
Bản thân đã tự chọn im lặng, mắt coi như không nhìn thấy. Nhỡ
đâu...cô sơ ý lại làm ra loại hàng động gì khiến anh nghĩ rằng cô còn
yêu anh thì sao? Người ta nói, ánh mắt chính là đáy sâu của cảm xúc, một người có đôi mắt tinh tường như Cao Lang, anh sẽ nhận ra ngay.
Thanh Di tự dặn bản thân không được buồn, vẻ mặt phải tươi tỉnh, cứ
coi như không có chuyện gì xảy ra, cái miệng nhỏ liền lẩm bẩm:
"Cố lên, mày làm được!"
Cô hiên ngang đi thẳng lên S.W.E Wedding, nhân viên nơi đây từ quầy
tiếp tân cho đến nhân viên, rồi tới người có cấp bậc cao hơn, nhìn thấy
cô họ đều cúi chào. Thanh Di vô cùng ngại, cô không biết nói gì nên đành hơi cúi đầu chào lại.
Họ tất nhiên là biết cô quá rõ rồi, từ đợt Cao Lang công bố cô là Cao Phu nhân, mỗi lần tới công ty anh có việc, nhân viên họ đều nhìn cô rồi thì thần từ phía sau lưng.
Bước tới thang máy, cô nhìn qua nhìn lại, ở đây có tới năm thang máy
tất cả, vậy mà chỉ còn hai thang máy còn đang hoạt động, hai cái còn lại đang trong thời gian bảo dưỡng.
Bên tai truyền tới giọng nói nhẹ nhàng, nghe ra thì chắc là của ngân viên ở đây rồi.
"Xin lỗi, phu nhân có thể đi thang máy Vip ạ, hiện tại mấy thang máy
này đang trong thời gian bảo dưỡng, còn một thang máy dành cho nhân viên thì hiện đã quá tải, nếu phu nhân chờ sẽ rất mất thời gian!"
Cô không nghĩ nhiều nên gật đầu đồng ý, bước mấy bước tới thang máy
đẹp đẽ nhất trong bằng đấy cái, cô thấy cánh cửa còn xíu nữa là đóng
lại, Thanh Di nhanh tay lấy tay mình cản lại, kèm theo lời nói vội vàng
"Xin lỗi, chờ tôi vào với!"
Cánh cửa mở ra, nếu cho cô chọn quay đầu cô sẽ quay đầu ngay lập tức. Người mà cô đang nhìn đây...chính là Cao Lang, người phụ nữ bên cạnh
anh...chính là Mai Trúc. Họ nhìn cô, cô nhìn họ, cứ thế sáu con mắt nhìn nhau.
Chị nhân viên thấy cô mãi chưa bước vào liền có ý tốt , chị ấy đưa cô vào trong. Thanh Di chưa kịp nói lời nào, cửa thang máy rất nhanh đã
đóng lại. Cô vội nhìn bảng số, họ cũng đã ấn tầng 5 rồi, cô đành đứng im bất động, đếm từng giây từng phút để thoát ra khỏi cái nơi ngộp thở
này.
Nhưng...sao cô phải lảng tránh họ? Trong chuyện này, anh mới là người sai cơ mà? Loay hoay trong mớ hỗn độn, Mai Trúc tiến lên một bước, nắm
vào tay Thanh Di, cô ta nói:
"Em đi đâu vậy? Chủ tịch rất lo cho em. Tại sao chị gọi điện thoại
cho em đều không được? Thanh Di à! Em nghe chị giải thích có được
không?"
Giải thích sao?
Cô cần lời giải thích của anh kìa? Nhưng tại sao...tới một câu giải
thích anh cũng không nói. Thanh Di thở ra một hơi nặng nề, cô nghiến
chặt răng, nói từng chữ từng chữ như muốn cứa vào tim anh
"Hôm nay là ngày thử váy của Bách Thảo, tốt nhất chị đừng nói gì ảnh
hưởng tới tâm trạng của tôi. Tôi muốn xuất hiện trước nó với bộ mặt vui
vẻ!"
"Chị biết là em rất buồn, nhưng...thực sự là em hiểu lầm rồi!"
Tức nước thì vỡ bờ, từ đầu tới cuối, thứ mà cô mong chờ cũng chỉ là
câu nói của anh. Thế mà anh vẫn đứng như tượng ở đó, không hiểu cô lấy
được sức mạnh ở đâu, một cái liền vung tay Mai Trúc ra khiến cô ta ngã
xuống.
Cao Lang thấy vậy liền đỡ Mai Trúc đứng dậy, anh nhìn người con gái
vô cùng thay đổi ngay trước mặt mình, lúc này khóe môi mới chuyển động
"Từ khi nào...lời nói của cô lại thực hiện bằng hành động chợ búa vậy?"
Thanh Di không tin vào nổi tai mình, từ khi nào mà anh đã quay ra
bênh Mai Trúc rồi? À cũng phải thôi...lừa gạt cô để đi cùng cô ta đến
gặp bà mà, như này là lẽ đương nhiên rồi.
Cô ta vẫn tiếp tục kiên trì đeo bám lấy để giải thích cho cô, nhìn
cái bộ mặt giả tạo là cô đã không nuốt nổi cục tức rồi. Thanh Di gắt
gỏng:
"Các người biết, trên đời này tôi ghét nhất là dạng người nào không?
Chính là dạng như các người, bọc cho mình một vỏ bọc trong sạch, nhưng
thực ra...lại thối nát! Những loại người chỉ dùng lời nói để đi lừa
người khác, lạm dụng tình chị em để đâm sau lưng. Các người xem...các
người còn không bằng những người chợ búa ngoài kia đâu!"
Cửa thang máy đóng ra mở vào từ rất lâu, Thanh Di nói xong câu liền
ấn mở để ra ngoài. Mặt cô ngẩng cao, hiên ngang trong từng bước đi, mạnh mẽ trong từng hành động, đi được mấy bước, quay người lại thì thấy anh
đang đi đằng sau, cô nói tiếp:
"Hiện tại Bách Thảo vẫn chưa biết chuyện, mong anh giữ kín chuyện này rồi đợi tới khi nó đám cưới xong, lúc đấy anh và chị ta thoải mái công
khai!"