Vừa lúc Bách Thảo và Phong Uyển tới, mặt chúng ai nấy đều đằng đằng sát
khí. Nhất là Bách Thảo, nó đi còn nhanh hơn Phong Uyển nữa, hùng hồn
tiến thẳng vào phòng ăn, nơi cô và anh cùng ăn sáng.
Thanh Di đứng dậy, nhìn cái bộ mặt đằng đằng sát khí của chúng là cô
đã thầm đoán ra được, lý do hai con nhóc đó tới đây. Cô đứng dậy mở lời
nói trước
"Hai đứa ăn sáng chưa?"
Bách Thảo hừng hực nhuệ khí, nó và Phong Uyển tiến tới trước mặt Cao
Lang, Bách Thảo lên tiếng đáp lại cô nhưng mắt thì chăm chăm nhìn Cao
Lang
"Bọn em ăn chưa hay rồi đều không quan trọng nữa, quan trọng là anh
ta lại đường đường chính chính dẫn con tiểu tam lên trên thảm đỏ, hiên
ngang đi lên sân khấu, rồi còn thay chị gần gũi với bà nội!"
Cao Lang anh cũng dừng đũa, anh đứng dậy, sự việc này thực chất là
ngoài ý muốn, anh cố kìm nén lại cơn thịnh nộ và hành động thiếu tôn
trọng người khác của Bách Thảo và Phong Uyển, anh nói
"Tôi chỉ cần Thanh Di hiểu tôi là được rồi, tất cả tôi đã giải thích
với cô ấy. Không thấy sao? Hiện tại Thanh Di đang rất vui vẻ khi bên
cạnh tôi!"
Bách Thảo nghe xong liền quay ra phía Thanh Di, nó hỏi tiếp
"Chị, có phải như vậy không? Hay là do anh ta ép buộc chị?"
Kẻ tung người hứng, Thanh Di xuýt chút nữa bật cười, cô nhẹ nhàng giải thích
"Lúc đó chị bị đau bụng vào nhà vệ sinh, hơn nữa đây là ngày quan
trọng của công ty, anh ấy cũng bắt buộc phải làm như thế thôi. Mai Trúc
là chị em lớn lên từ nhỏ với chị, chị ấy cũng đã có một nửa của riêng
mình rồi, với lại là chị em thân thiết như thế...sao lại đâm sau lưng
chị được. Nghĩ thử mà xem, nếu anh ấy và Mai Trúc có gì với nhau, thì
sao họ lại hiên ngang mà đi lên sân khấu chung trước mặt chị như thế
chứ?"
Nghe những lời giải thích của Thanh Di, hai đứa chúng nó cũng thấy có đôi phần hợp lý và thuận tai. Phong Uyển vừa ngẫm nghĩ vừa gật đầu tán
thành câu trả lời vô cùng hoàn hảo vừa rồi của cô.
Bão táp chưa kịp yên, phía ngoài cửa đã vang lên giọng nói của người phụ nữ
"Chủ tịch vẫn ở nhà chứ chị? Em cần đưa gấp bản thiết kế cho ngài ấy!"
An Liễu nhanh chóng đáp lại:
"Dạ có!"
Âm thanh trong trẻo, dịu dàng. Ngữ điệu này cô cảm thấy rất quen,
Bách Thảo và Phong Uyển nhanh chóng ngoái đầu ra nhìn về phía cửa chính, cái biểu cảm thật quá lố, chúng lườm nguýt, lại còn hất cằm rồi quay ra chỗ khác, lộ rõ vẻ khinh thường.
Người mà khiến hai con nhỏ ấy ghét không ai khác chính là Mai Trúc,
cô thầm cầu mong rằng chúng đừng gây ra chuyện gì để khiến Mai Trúc phải buồn nữa.
Mai Trúc tiến vào phòng ăn, cô ta nở một nụ cười chào hỏi bằng hàng động, cô ta hỏi
"Mọi người đang ăn sáng sao?"
Phong Uyển nhếch môi, nhìn qua Bách Thảo, nó khinh khỉnh nói bóng nói gió
Phong Uyển nói dứt câu, Bách Thảo gật đầu rồi khoác tay Phong Uyển đi ra ngoài. Thanh Di cảm thấy khó xử vô cùng, cô ngượng quá nên liền bước ra chỗ Mai Trúc, ấn cô ta ngồi xuống ghế
"Chị chưa ăn sáng phải không? Để em bảo cô lấy bún cho chị!"
Mai Trúc lắc đầu, cô vừa đưa bản thiết kế cho Cao Lang, vừa đáp lại Thanh Di
"Chị ăn rồi, vừa lên công ty chưa thấy chủ tịch đến, cũng may là ngài ấy nói cần gì cứ tới tận nhà, thế nên chị mới dám tới đây. Haha!"
Thanh Di ngây thơ, nụ cười mặc định đã nở sẵn trên đôi môi, cô vỗ nhẹ vào vai Cao Lang, mắt vẫn nhìn anh, miệng đáp lại Mai Trúc
"Trời ơi, có gì đây mà ngại, chúng ta đều là bạn từ nhỏ, chị đừng khách sáo thế!"
Cao Lang là người im lặng suốt từ nãy tới giờ, vì anh bị hai con nhỏ
miệng còn hôi sữa kia chất vấn. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy tức. Anh nén
cơn tức giận lại, nuốt nó xuống bụng, vẻ mặt bình ổn đã quay trở lại,
anh nói:
"Chút nữa bên mảng thiết kế họp, cô đi chuẩn bị đi!"
Mai Trúc vui vẻ đứng dậy, cô ta gật nhẹ đầu và vỗ vào vai Thanh Di
"Vâng, hẹn gặp lại ngài ở công ty!"
Nói xong, Mai Trúc bước nhanh ra phía cửa chính, nhìn dáng người
chuẩn từng milimet, đặc biệt là đôi chân thon dài cùng đôi cao gót đỏ
mười phân, càng nhìn càng thấy quý phái.
Thanh Di nhìn lại bản thân mình, từ trên xuống dưới là bộ đồ ngủ có
hình chuột Mickey, đôi dép nhựa đi trong nhà, và rất nhiều những thứ
khác. Cô thấy bản thân thật luôn thuộm, đã tự dặn lòng rằng mỗi sáng
thức dậy, phải mặc thật đẹp, chải chuốt thật kỹ, nhìn phải thật chỉn
chu. Thế mà...cái ước nguyện đó cô chỉ thực hiện được có đúng một ngày.
Những ngày sau đó.. nếu không phải thức dậy muộn thì cũng là quanh quẩn
chơi với mèo.
Ôi...cái cuộc sống lười biếng này!
Thấy cái mặt cô ngắn tũn ra, Cao Lang nhanh tay ôm lấy eo rồi đặt cô
ngồi xuống đùi mình. Anh nhùn cô từ trên xuống dưới, nhìn từ dưới nhìn
lên, ánh mắt cũng đã dừng lại ở vùng nhấp nhô trùng điệp kia. Thanh Di
hướng theo mắt anh nhìn vào cơ thể mình, cô đã nhận ra anh nhìn vào gì
rồi, cái miệng nhỏ liền quát mắng
"Anh nhìn linh tinh cái gì đấy?"
Cao Lang vỗ cái "đét" vào mông cô một cái, Thanh Di vừa giật mình,
vừa xấu hổ, mắt cô trợn tròn nhìn xung quanh xem có ai thấy không. Thật
không như mong đợi, tổ hóng hớt của thím Mai đã đứng lấp ló từ lúc nào
rồi không hay. Mặt cô như quả cà tím, cô đánh vào ngực anh mấy cái rồi
thì thầm
"Anh không biết xấu hổ à? Da mặt anh được làm bằng xi măng à? Họ nhìn thấy hết rồi kìa!"
"Đây là nhà anh, họ cũng là anh thuê, nên...anh có quyền làm gì thì làm!"
Thanh Di cảm thấy sa mạc lời với người đàn ông trước mặt này, cô lẩm bẩm