Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 383: Hoảng loạn, cứu!


trướctiếp

Đến 3 giờ chiều, các du khách cuối cùng

cũng cạn hết kiên nhẫn.

“Thông báo là 2 giờ chiều, xe tăng cường sẽ

đến, sao giờ vẫn chưa tới?”

Nhân viên của khách sạn giải thích hết lần

này đến lần khác là xe đang đi trên đường. Mọi

người cảm thấy nhiệt độ ngày càng thấp, bên

ngoài âm u như trời tối, ai nấy đều hoảng loạn.

“Khách sạn chúng tôi đang làm hết sức

mình. Xe cứu hộ đang đi trên đường, họ sẽ có

mặt muộn nhất là đêm nay. Giống như chuyến

bay bị hoãn, chúng tôi cũng gặp phải một số vấn

đề trên đường đến đây, việc hoãn xe khiến

chúng tôi rất bất lực.”

Có tiếng ồn ào vang lên, “Còn phải đợi đến

buổi tối nữa? Mà không biết buổi tối có kịp

không?”

Hành lý mọi người đã đóng gói, 200 khách

du lịch chen chúc nhau ở sảnh tầng 1 của khách

sạn, ngay cả lối vào thang máy cũng chật cứng.

Bọn họ đều nóng lòng rời đi, nhưng hiện tại

không được.

Sau nửa giờ ồn ào, có người định lao ra

ngoài trời, nhưng thời điểm đẩy cửa ra, gió tuyết

lập tức ào vào, người đấy không mở mắt được,

theo bản năng ôm lấy mặt, cơ thể bị gió đẩy

ngược trở vào trong.

Nhưng bình hoa cao ba thước đổ xuống, vỡ

tan tành xuống đất, những mảnh vỡ sắc nhọn bị

gió tuyết thổi bay, mọi người đều kinh hãi la hét.

Kiều Bích Ngọc kéo Thanh Tùng từ chiếc

ghế bên cạnh, vào vòng tay cô, những mảnh vỡ

lao tới, dính chặt lấy ghế như dao găm, trông

thật sắc bén.

Thanh Tùng tái mặt, thu mình vào tay Kiều

Bích Ngọc, không dám cử động.

Phía cánh cổng, có cả chục du khách bị xây

xát bởi mảnh vỡ, tay chảy nhiều máu, không

ngừng kêu cứu. Cánh cửa được đóng lại vội

vàng, mọi người mới nguôi ngoai được phần nào.

Ai cũng biết lao xuống núi lúc này ngang với

đi tìm cái chết, nhân viên khách sạn băng bó cho

những du khách bị thương. Vết thương không

quá nghiêm trọng, nhưng hiện tại mọi người đã

bình tĩnh trở lại.

“Điều kiện thời tiết khắc nghiệt như vậy,

chúng ta chỉ có thể chờ đợi thôi.

Kiều Bích Ngọc không có biểu cảm gì đặc

biệt trên mặt và lẩm bẩm, cô cúi xuống, xoa đầu

Thanh Tùng, đôi mắt trong veo nhìn cậu, Thanh

Tùng bắt gặp cặp mắt bình tĩnh không dao động

của cô, chẳng hiểu sao chàng trai nhỏ bé lại kiên

cường, không còn hoảng sợ nữa.

“Cảm ơn cô.”

Bùi Hưng Nam chân thành cảm ơn, rất may

là Kiều Bích Ngọc đã phản ứng nhanh, nếu

không con trai anh đã bị trầy xước bởi mảnh vỡ.

Kiều Bích Ngọc bẹo má Thanh Tùng, “Trong

trường hợp khẩn cấp, phải luôn để cao cảnh

giác. Chỉ khi cháu tự bảo vệ được mình, cháu

mới có thể bảo vệ được người khác.”

Thanh Tùng ngượng ngùng đáp, “Vâng ạ.”

Bùi Hưng Nam biết ông cụ Kiểu đã rất

nghiêm khắc trong việc giáo dục cô tự nhỏ.

“Tôi phải đi gặp Hà Thủy Tiên để tìm hiểu

tình hình.” Bùi Hưng Nam đứng dậy, giao Thanh

Tùng cho Kiều Bích Ngọc, rồi nhìn Lục Khánh

Nam, “Anh đi cùng tôi, kẻo Anta làm tìm cách

đuổi tôi đi.”

Hà Thủy Tiên có bất hòa với Kiều Bích Ngọc,

nên tốt nhất là Lục Khánh Nam cùng anh đi tìm

hiểu tình hình.

Kiều Bích Ngọc và Châu Mỹ Duy ngồi ở hành

lang đợi, Mỹ Duy có hơi xấu hổ, cô cảm thấy

mình thật vô dụng, sau khi nghĩ lại, cô ít ra cũng

có thể quan tâm đến bữa ăn của mọi người,

“Kiểu Bích Ngọc, mình sẽ lấy thêm bánh mì ở

nhà hàng. Chỉ sợ đêm nay thiếu thức ăn.”

“Thử vào phòng bếp ngó qua xem.”

Kiều Bích Ngọc cảm thấy dù sao ngồi chờ

cũng không giải quyết được gì, nên cô quyết

định đi vòng quanh, cả ba người tiến vào bếp sau

của nhà hàng.

Thanh Tùng bối rối nhìn cô, “Dì Quách, dì

không thích ăn bánh mì sao?”

Dưới sự tuyên truyền của Lục Khánh Nam,

vấn đề kén ăn của Kiều Bích Ngọc đã trở nên

khét tiếng.

“Không.” Kiều Bích Ngọc có hơi xấu hổ.

Thông thường, du khách không thể vào bếp

sau của khách sạn, nhưng bây giờ tình hình hỗn

loạn, không ai quan tâm chuyện ấy lắm. Kiểu

Bích Ngọc và những người kia lẻn vào, thấy

không có nhân viên ở bếp, đồ ăn được sắp xếp

lộn xộn, không có ai chăm sóc.”

“Khách sạn này đúng là không đáng tin mà.”

Châu Mỹ Duy không khỏi nhíu mày.

Giọng của Kiều Bích Ngọc bình tĩnh, “Nhân

viên nội bộ biết thông tin mà khách hàng không

biết. Họ đồng loạt nghỉ làm thế này, chắc chắn là

có chuyện.”

“Họ chạy trước?”

“Thật khó nói, nếu tình hướng xấu, cứu lấy

mạng mình là điều dễ hiểu.”

Lúc ra khỏi phòng bếp, họ tình cờ nhìn thấy

nhóm Lục Khánh Nam đang ngồi trò chuyện với

Hà Thủy Tiên, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Kiểu Bích Ngọc tới và nghe Hà Thủy Tiên

nói, “Anta sẽ sắp xếp cho em. Khoảng mười phút

nữa, em sẽ rời khỏi đây.”

“Không có xe, sao em rời đi được?”

“Trong tình huống này, rất khó để có một

cuộc sơ tán an toàn, ngay cả khi có một chiếc xe

hơi.”

Vừa nói, Hà Thủy Tiên hạ giọng, “Vừa rồi

Anta bảo với em, tám người sáng sớm nay rời đi

đã bị mất liên lạc.”

Khách sạn chỉ có ba chiếc điện thoại vệ tinh,

đội bảo trì đã lấy một chiếc, sáng sớm nay nhóm

tám người cũng lấy một cái. Hiện tại chỉ còn một

cái điện thoại vệ tinh để liên lạc với bên ngoài.

Bước chân của Kiều Bích Ngọc rất nhẹ, cô

cách họ hai mét, giọng rất nhẹ và vững vàng:

“Đợi bảo trì sáng nay bị mất liên lạc, cô có đảm

bảo mình an toàn rời được đi không?”

Khi Hà Thủy Tiên nghe thấy giọng của Kiều

Bích Ngọc, liền ngẩng đầu lên và giật mình.

Cô quyết định thẳng thắn với họ: “Anta nói

rằng rất dễ bị lạc khi ngồi trên ô tô trong điều

kiện gió tuyết như vậy. Nhiều cây bị gãy đổ và

tắc đường. Cách tốt nhất và an toàn lúc này là

ngồi trên cáp treo để xuống núi. Cô có thể đến

thị trấn nhỏ dưới núi trong 20 phút.”

Bùi Hưng Nam cũng chợt nhớ ra cáp treo

trong khu trượt tuyết quả thực rất nhanh. Tuy

nhiên, cáp treo thường dừng lại khi trời có tuyết,

trừ khi có ai đó khiến nó khởi động.

Hà Thủy Tiên nhìn họ hồi lâu: “Nếu mọi

người muốn xuống núi càng sớm càng tốt, tôi sẽ

nói chuyện với Anta xem anh ta có thu xếp được

không?”

Bùi Hưng Nam và Lục Khánh Nam nhìn nhau

suy nghĩ, nhưng Kiểu Bích Ngọc đã mở lời,

“Chúng tôi sẽ đợi ở đây.”

Hà Thủy Tiên có chút kinh ngạc trước lời từ

chối của cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười,

“Tình hình này, nếu thời tiết xấu đó, thật sự sẽ

ảnh hưởng đến tính mạng. Kiều Bích Ngọc, cô

không cần vì quan hệ giữa chúng ta mà từ chối.”

Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc rất bình tĩnh, “Đồ ăn

và thiết bị sưởi ấm trong khách sạn đủ để sống ít

nhất nửa tháng nữa. Tôi nghĩ không cần phải

mạo hiểm.”

Nhìn thấy thái độ bình tĩnh của cô, Hà Thủy

Tiên châm chọc, “Thôi, tùy cô đấy, tôi xuống núi

trước đây.”

Người phụ trách khách sạn, Anta đã tổ chức

một cuộc họp tại văn phòng quản lý. Trước tiên,

hãy để một nhóm khởi hành bằng cáp. Nếu khả

thi, họ sẽ tiếp tục mang nhóm tiếp theo. Nhưng

hiện tại không thể thông báo với mọi người về

việc đi cáp xuống núi, nhất định sẽ gây xôn xao.

“Cáp treo sẽ tự động ngừng hoạt động

trong điều kiện thời tiết có tuyết. Việc anh bắt

buộc khởi động nhất định sẽ tác động đến một

số thiết bị. Anh có thực sự đảm bảo về độ an

toàn của chúng không?”

Kiều Bích Ngọc vốn không muốn quan tâm

đến chuyện này, nhưng nhìn thấy Hà Thủy Tiên

và bốn người khác đang đi ra từ cửa sau khách

sạn, cô không thể không hỏi Anta.

Anta quay đầu, sốt ruột nhìn cô, “Khi xuống

núi, đến thị trấn, chúng tôi lập tức thu xếp người

để cô ngồi cáp. Nếu cô cứ cản trở thế này, sẽ

không ai đi được cả.”

“Chúng tôi là thành viên cấp cao của khách

sạn này, chúng tôi có quyền ưu tiên đi trước!”

Người đàn ông có râu sáng nay hét vào mặt cô.

Một người trong số họ lo lắng rằng Kiều Bích

Ngọc sẽ chạy đến sảnh khách sạn và bí một

thông báo về việc rời đi bằng cáp.

Kiểu Bích Ngọc kiên nhẫn chịu đựng, “Tôi

chỉ muốn nói rằng sườn núi khu trượt tuyết rất

dốc. Đi cáp treo ngược gió tuyết, không hề an

toàn.”

Anta bác bỏ ý kiến của cô, “Thiết bị cáp treo

của khách sạn chúng tôi rất an toàn. Hiện tại gió

và tuyết không quá lớn. Nếu cô nghi ngờ, có thể

đeo thiết bị trượt tuyết của mình, trượt thẳng

xuống núi.

Kiều Bích Ngọc tức giận, ngoại trừ những

vận động viên quá khích, ai dám trượt tuyết

trong điều kiện thế này.

Anta và những người khác mặc quần áo kín

mít, đeo kính bảo hộ, đi trong tuyết rồi tiếp tục

lên đường đến cáp treo.

“Chúng ta trở về khách sạn thôi.”

Bùi Hưng Nam vươn tay đóng cửa sổ, gió

thổi và tuyết lạnh khiến anh thấy phổi nóng ran

trong mỗi nhịp thở.

Lục Khánh Nam giữ cửa, đưa ra đề nghị,

“Tôi và Kiều Bích Ngọc sẽ qua xem chúng hoạt

động thế nào. Nếu cáp thực sự khả thi, chúng ta

sẽ có thêm một lựa chọn.”

Mặc dù đồ ăn và sự ấm cúng trong khách

sạn không thành vấn đề, nhưng ở đây lâu cũng

rất dễ căng thẳng.

Kiểu Bích Ngọc mặc thêm áo, cùng với Lục

Khánh Nam di ra ngoài, bất chấp bão tuyết.

Từ khách sạn đến khu trượt tuyết mất

khoảng nửa giờ đi bộ, Kiều Bích Ngọc chú ý đến

cảnh vật dọc đường đi, ngoại trừ những tấm biển

quảng cáo bị thổi bay mất, cô không thể định

hình được bất cứ thứ gì.

Sắc trời tối sầm lại, lòng cô thêm phiền muộn.

Đi được một lúc, nhóm Kiều Bích Ngọc đã

có thể thấy Anta và Hà Thủy Tiên trên cáp treo,

công tắc cáp treo buộc phải khởi động, tiếng

động cơ vang lên, năm người trên cáp tỏ ra phấn

khích.

Cáp treo di chuyển chậm rãi.

Lục Khánh Nam nhìn họ và nói: “Có vẻ khả

thi“ So với việc xuống núi bằng ô tô, đi cáp treo

nhanh hơn nhiều, không gặp phải chướng ngại

trên đường.

“Lục Khánh Nam, ở kia có chuyện!” Kiều

Bích Ngọc vội vàng kéo anh lại.

Lục Khánh Nam theo phản xạ, nhìn theo

hướng ngón tay cô, “Không có chuyện gì, sông

đóng băng thôi, có gì kỳ quái đâu.”

“Không, là ở bờ sông…”

Lục Khánh Nam nhìn bên phải bờ sông, thấy

một trang thiết bị kim loại, “Trên bờ sông, đó là

máy phát điện cho khách sạn…

“Tôi nói bên trái!” Kiều Bích Ngọc lo lắng hét lên.

Có một tiếng gầm vang lên, một cái cây cao

chót vót bên trái bờ sông đổ xuống, trước sức

gió quá mạnh, nó lập tức va vào máy phát điện ở

bên phải.

Ngọn lửa bùng cháy, thiết bị phát điện phát

nổ, làm rung chuyển những ngọn núi tuyết gần

đó.

Lục Khánh Nam nhìn vào biển lửa, choáng

váng.

Cùng lúc đó, Hà Thủy Tiên la hét hoảng loạn

về phía bên kia cáp treo, “Cứu, giúp với!”

Các thiết bị phát điện liên tục bị nổ, biển lửa

lan rộng, trận gió lớn làm cho ngọn lửa suy yếu

nhưng nguồn điện đã bị cắt.

Lúc mất điện, cáp treo cũng dừng lại.

Hà Thủy Tiên thấy cáp treo của họ dừng

giữa không trung, họ sợ hãi đến mức hét lên,

“Mau tìm người cứu chúng tôi!”

Vốn có hai công nhân ở phòng máy – nơi bật

cáp treo, nhưng họ quá bàng hoàng, khi chứng

kiến vụ nổ thiết bị ở bờ sông. Sau khi hoàn hồn,

liền vội vã chạy vào khách sạn.

Do khách sạn bị mất điện đột ngột, nên

người nhà công nhân chắc chắn hoảng loạn. Lúc

này ai nấy cũng khiếp sợ, trời âm u, tất cả đèn

trong khách sạn tối om, trở thành một vùng đất


trướctiếp