"Chủ nhân, người lại đàn sai
rồi." Hệ thống như bất lực lên tiếng.
"Tại bài On my Railgun này khó quá
mà." Mị Tuyền phồng má đem đàn đặt xuống bàn. Mày nhíu lại, dỗi với hệ thống.
[Người sắp có cuộc kiểm tra người nhớ chứ? Nếu
không luyện tập thì người đợi rớt kì thi này đi.] Đây là nhắc nhở nhẹ không phải
đe dọa, hệ thống bình đạm nói.
"A~~~ Không tập nữa. Không tập nữa. Tay
tôi sắp gảy rồi." Mị Tuyền nhất quyết đình công.
Hai tháng qua ngày nào cũng ôm
đàn luyện tập đến nỗi nằm mơ cô cũng có cảm giác tiếng đàn Violin vang lên
trong đầu. Tháo bao bảo vệ tay ra Mị Tuyền trực tiếp nhảy lên giường ôm gối.
[Nếu người rớt đợt này hẳn là phải đợi ba
tháng nữa mới được thi lên cấp lại đi.] -Lực sát thương 999 xuyên giáp- hệ thống
luôn có cách ép cô học hành tử tế.
Ôm ngực đau khổ rên rỉ, Mị Tuyền cắn răng đứng
dậy. Luyện đàn thì luyện đàn, lỡ hứa giúp cô ấy rồi phải làm hết mình vậy. Mà
dù sao cũng vui mà nhỉ?
Từ lúc ly hôn với Thiệu Bảo Thiên
cũng qua hai tháng. Thông tin cũng được đăng lên báo một thời gian, đúng là hào
quang nam chủ quá mạnh mẽ. Ly hôn thôi mà cũng âm ĩ trên báo.
Gia đình của cô cũng liên lạc, cứ tưởng sẽ bị
truy hỏi nhưng họ chỉ hỏi thăm cuộc sống của cô dặn dò cô đủ thứ. Đây là sự ấm
áp của tình thân đi?
Cuộc sống hằng ngày của Mị Tuyền xoay quanh việc
ăn no ngủ kỹ cùng luyện đàn. Đời sống như tiên cảnh tiếp diễn qua ngày, nhàn
nhã đến nỗi Mị Tuyền thật đã quên mất mình có trách nhiệm lớn lao thế nào.
"Hàm Thư, cậu tập luyện thế
nào rồi?" Thanh Kiêu, cô bạn nhỏ Mị Tuyền quen được trong lớp học đàn với
vẻ mặt sầu đời, rên rỉ hỏi.
"Tớ luyện rất nhiều lần rồi, hi vọng tớ sẽ
vượt qua. Chúng ta cùng cố gắng nhé!" Mị Tuyền đã chuẩn bị rất tốt cho cuộc
thi lần này.
Hệ thống kỳ vọng vào cô. Gia đình kỳ vọng vào
cô. Bạn bè kỳ vọng về cô. Mị Tuyền cũng kỳ vọng về cô ấy.
"Nhưng tớ lo quá đi mất." Thanh Kiêu
vẫn không có chút tự tin nào.
Mị Tuyền cầm tay cô ấy, bàn tay nhỏ bé có những
vết chai do dây đàn gây ra.
"Cậu đã tập luyện chăm chỉ cho cuộc thi
này. Nhìn này, tay của cậu có những vết tích của sự nỗ lực và cố gắng của cậu.
Tự tin lên, cậu có thể làm được, chắc chắn có thể làm được. Đừng phụ sự tin tưởng
từ mọi người và thầy giáo, hơn nữa vì chính bản thân cậu cố gắng lên. Cậu cứ
đàn hết sức mình, hòa mình vào những nốt nhạc và tận hưởng nó. Kết quả vốn dĩ
do chính bản thân cậu định ra."
Mọi người trong phòng chờ im lặng nghe Mị Tuyền
nói. Hôm nay ai cũng hồi hộp, lo lắng về kết quả của cuộc thi. Có lẻ họ bỏ quên
mất vài điều, âm nhạc là sự giải phóng linh hồn, cảm xúc.
Họ chỉ cần thể hiện hết mình là được. Muốn đàn
thật tốt, thật hoàn hảo cho người khác nghe vốn không phải là âm nhạc. Âm nhạc
là từ chính cảm xúc nơi trái tim của con người truyền ra.
"Phải ha! Chúng ta quá lo lắng về cuộc
thi rồi!"
"Thư giãn, thư giãn nào!"
"Mọi người cùng cố gắng nhé!"
"Chúc mọi người thi tốt!"
"Chuẩn bị mở party sau khi thi xong nào!
"
Không khí phòng chờ như thoải mái, thư thái
hơn rất nhiều. Mọi người trò chuyện cùng nhau, giúp nhau chỉnh sửa đàn Violin.
Tiếng cười phát ra như chuông bạc reo trong gió.
"Thư Thư, cảm ơn cậu!" Cuối cùng
Thanh Kiêu đã nở nụ cười. Cô ấy thật sự biết ơn người bạn này.
Mọi người đều tin rằng họ sẽ vượt qua kì thi
này. Tình yêu âm nhạc đang cháy trong người của họ. Mị Tuyền cảm nhận được tinh
thần của những người ở đây, cô chắc chắn rằng mọi người sẽ cùng nhau đậu cuộc
thi.
Hai giờ sau, cuộc thi kết thúc. Tất
cả mọi người đều đứng ở phòng chờ đợi kết quả.
Cuối cùng mọi người đều nhìn nhau cười trừ. Họ
phải thi lại vào cuộc thi lần sau.
Dù sao họ cũng chỉ mới học có hai tháng, không
thể đạt kết quả cao được. Ít nhất hôm nay họ đã cháy hết mình vào âm nhạc, một
trong những trải nghiệm rất tuyệt trong đời họ.
Riêng Mị Tuyền thì còn một nỗi lo
đến từ hệ thống nha.
[Chủ nhân, người xem tập luyện thế nào mà vẫn
để rớt kia?] Hệ thống tự rà soát lại quá trình học hành của Mị Tuyền.
"Tôi đã làm hết sức rồi đấy chứ!"
Hôm nay Mị Tuyền cùng hòa nhịp với mọi người cháy hết mình vì âm nhạc rồi.
Mị Tuyền nằm trên sofa, tùy ý ăn
bánh kem, xem phim. Không biết bằng cách nào đó công việc nhà hệ thống đều làm
hết, thức ăn có khi hệ thống sẽ đặt giao đến, có khi hệ thống sẽ tự làm cho cô.
Tiền bạc vốn dĩ chẳng phải vấn đề Mị Tuyền cần lo.
[Chủ nhân, tôi đã sắp xếp lịch luyện đàn mới
cho người rồi đây.]
"Ân~~" Tùy ý ậm ừ cho qua, Mị Tuyền
với lấy máy chơi game. Thế giới ngoài kia bao la sóng gió để hệ thống lo đi.
Sau hai năm học tập kiên trì, Mị
Tuyền đã được mời biểu diễn ở một quán cafe lớn trong trung tâm.
"Thầy Lâm, đàn thế này được không?"
Nói đến có gì thay đổi trong hai năm qua thì có lẽ Mị Tuyền thân thuộc với thầy
Lâm rất nhiều.
"Tốt lắm! Đây là lần biểu diễn đầu tiên của
em, phải chuẩn bị thật kỹ." Lâm Dục cười sủng ái, giọng nói vẫn mềm mại, dụ
hoặc.
"Nếu em biểu diễn thật tốt, thầy có quà
cho em không?" Mị Tuyền hồ hởi nhìn Lâm Dục.
"Tôi sẽ chuẩn bị cho em một món quà độc
nhất vô nhị được không?" Híp đôi mắt mị hoặc, Lâm Dục thần bí nói.
"Là cái gì vậy thầy?" Sự tò mò thích
thú hiện rõ trong mắt của Mị Tuyền.
"Bí mật. đến lúc đó em sẽ biết." Lâm
Dục vẫn một bộ thần thần bí bí không cho Mị Tuyền biết.
"Gì chứ? Thầy đừng có keo kiệt như vậy.
Cho em biết một chút thì có sao đâu?" Mị Tuyền bất mãn quay mặt đi. Đặt
tay lên dây đàn, dùng vĩ đàn kéo nhẹ vài đường. Tiếng nhạc bay bổng vang
lên.
Một bản
tình ca nổi tiếng còn hay được biết đến với cái tên "Love theme from Romeo
và Juliet" được sáng tác bởi Henry Mancini và Johnny Mercer.
Giai điệu nhẹ nhàng nhưng khiến người nghe như
đau lòng như xót thương cho một mối tình đẹp. Mị Tuyền đem tiếng nhạc
Violin diễn tả lại sự đấu tranh, vượt qua bao nhiêu chông gai để có được tình
yêu trọn vẹn đẹp đẽ nhất để rồi khiến mọi người rơi lệ vì tình yêu đó.
Tiếng nhạc buồn như cuốn theo vạn vật, chầm chậm
chầm chậm chạm vào lòng người.
Lâm Dục thất thần nhìn cô gái trước
mặt. Mái tóc đen dài khẽ đung đưa khi cô kéo đàn, nhẹ nhàng lắc lư theo tiếng
nhạc êm đềm. Mị Tuyền nhắm mắt lại, cảm nhận âm nhạc từ sâu tận trái tim
mình.
Nếu lúc trước Lâm Dục chỉ là thích Mị Tuyền vì
đôi mắt của cô thì bây giờ có lẽ anh ta yêu cô ấy mất rồi. Khả năng cảm nhạc
thiên phú, được sở hữu vẻ đẹp tuyệt sắc, luôn đối xử thân thiện với người khác.
Một cô gái hoàn hảo đối với Lâm Dục.
Tiếng nhạc dừng lại, Mị Tuyền mở
mắt nhìn Lâm Dục. Có người đẹp luôn ở bên ủng hộ thế này Mị Tuyền thật vui nha.
Thấy Lâm Dục còn đang thất thần, Mị Tuyền hắng giọng gọi anh.
"Thầy, người chảy nước miếng rồi
kìa!"
"Không có." Thu hồi suy nghĩ của
mình, Lâm Dục cười tà mị nhìn Mị Tuyền.
"Em đói rồi, muốn ăn lẩu." Người này
lúc nào cũng cười cho được hết, Mị Tuyền tự động liệt Lâm Dục vào danh sách bệnh
tâm thần. Mà Mị Tuyền cũng kệ lo cho cái bụng của cô trước thì hay hơn.
"Được, tôi khao em một chầu."
"Kêu cả tiểu Thanh đến nữa được
không?"
"Được. Kêu bạn em đến hết cũng được."
"Nhất trí! Thầy là tuyệt nhất."
@font-face {font-family:"Cambria Math"; panose-1:2 4 5 3 5 4 6 3 2 4; mso-font-charset:0; mso-generic-font-family:roman; mso-font-pitch:variable; mso-font-signature:3 0 0 0 1 0;}p.MsoNormal, li.MsoNormal, div.MsoNormal {mso-style-unhide:no; mso-style-qformat:yes; mso-style-parent:""; margin:0cm; line-height:115%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:"Arial",sans-serif; mso-fareast-font-family:Arial; mso-ansi-language:#002A;}.MsoChpDefault {mso-style-type:export-only; mso-default-props:yes; font-size:11.0pt; mso-ansi-font-size:11.0pt; mso-bidi-font-size:11.0pt; font-family:"Arial",sans-serif; mso-ascii-font-family:Arial; mso-fareast-font-family:Arial; mso-hansi-font-family:Arial; mso-bidi-font-family:Arial; mso-ansi-language:#002A;}.MsoPapDefault {mso-style-type:export-only; line-height:115%;}div.WordSection1 {page:WordSection1;}