Liễu Nhan mải la hét đến nỗi mà không để ý đến mọi thứ im lặng đến lạ kì.Đến cả bàn tay Trầm Phong đã bỏ ra từ khi nào mà cũng không biết.
"Người....Aaaaaa!Đừng nhìn tôi!Tránh ra!"
Liễu Nhan nhìn Trầm Phong bất ổn liền quay đầu lại nhìn thấy các bạn
học,nhìn thấy trong họ là sự khinh bỉ đáng thương của mình liền trốn
tránh.
Bảo vệ trường học tiến đến,kéo cô đi.
"Thả tôi ra!Đừng chạm vào tôi!"
Ân Ly đi qua Liễu Nhan,lại bị cô ta túm lấy.
"Tại cô,chính cô.Tại sao cô lại làm vậy?Sao lại hãm hại tôi.Cô sẽ
không được sống hạnh phúc đâu.Tại sao mấy người sống hạnh phúc mà tôi
lại không được!"
Ân Ly vứt tay Liễu Nhan ra,ra hiệu cho mọi người tản ra rồi mới đi vào phòng.
"Trầm Phong,có sao không?"
Ân Ly cô là rất rất mệt với thẻ bình an.
Từ nãy giờ cậu ta cứ cúi gầm mặt xuống.
Hình như có chút yếu đuối.
"Tại sao cô lại tiếp xúc với tôi?"
Trầm Phong ngẩn mặt lên,sự âm u xâm lấy anh.
Cô cứ thế đến với cuộc đời anh,khiến anh không thể nào thích nghi với điều này.
Ân Ly nhìn Trầm Phong,khó hiểu.
"Vì anh là...."thẻ bình an.
[Tỷ tỷ,im đi!].
Nói thế, tỷ sẽ bị kéo ngược đấy.
"Mi mới im đi."
"Vì sao,cô lại gần tôi có mục đích gì?Đừng để tôi phải hiểu nhầm."