Nghe thấy giọng nói của A Sơ, tâm Mễ Lộ lập tức chùng xuống.
Chân cô giống như bị đóng đinh tại chỗ, cả người không thể động đậy. Mễ
Lộ không tin được những gì mình vừa nghe, càng không tin rằng nó phát ra từ miệng A Sơ.
Cô chăm chỉ như thế, nỗ lực như thế vì cuộc thi này, thế nhưng tất cả chỉ là trò đùa thôi sao?
Đạo diễn thế nhưng chủ động hỏi A Sơ có muốn biết trước đề thi không,
trong khi biết rõ cô là bạn gái của anh... Đây mà là cuộc thi ư?
Mễ Lộ từng nghe nói rất nhiều chương trình vốn đã trao sẵn giải trước
khi ghi hình, nhưng kể từ lúc tham gia >, cô vẫn luôn cảm thấy cuộc thi rất công bằng. Mỗi lần MC
tạo không khí hồi hộp trước giờ thi đấu, cô đều tin tưởng là thật...
Bây giờ nghe được những lời như vậy, chẳng khác gì sét đánh ngang tai.
Nỗ lực mấy ngày qua của cô hóa ra chỉ là một trò đùa.
Đối với ban tổ chức của >, Mễ Lộ chỉ
cảm thấy khiếp sợ. Nhưng A Sơ, cô không thể nào tin được anh lại nói
''Thay tôi cảm ơn đạo diễn.''
Không phải anh nên dứt khoát từ chối sao?
Anh biết rõ cô nghiêm túc với cuộc thi này thế nào, thế nhưng anh vẫn
chấp nhận biết trước đề thi, định một lát nữa sẽ nói cho cô biết ư?
Cả người Mễ Lộ giống như bị ngâm nước đá, lạnh lẽo từ đầu tới chân. A Sơ muốn cô giành giải quán quân, cô đương nhiên cũng muốn. Cô biết giải
quán quân này quan trọng thế nào với hai người bọn họ.
A Sơ tỉ mỉ chuẩn bị đề thi cho cô, cô nghiêm túc luyện tập, anh nếm thử
giúp cô, giúp cô ''nâng cấp'' món ăn.... Mấy ngày gần đây anh và cô đều
tập luyện không ngừng nghỉ.
Mễ Lộ thật ra rất tin tưởng vào việc mình sẽ đạt giải nhất. Tuy Nhiếp
Trạch là đối thủ mạnh, nhưng cô cũng không hề cảm thấy mình thua kém,
huống hồ mấy ngày này cô luyện tay nghề với A Sơ, đã tiến bộ không ít.
Từ sau khi sư phụ qua đời, cô đã không còn trải nghiệm cảm giác tiến bộ
nhanh chóng như vậy nữa. Cô cảm thấy phần trăm mình giành chiến thắng
rất cao.
Cô lờ mờ cảm nhận được, từ lúc A Sơ nhớ lại mọi chuyện, đặc biệt
là sau khi trở về từ Lâm gia, anh càng kỳ vọng nhiều hơn vào tài nấu
nướng của cô. Trước kia, A Sơ là ''Bởi vì em muốn chiến thắng nên anh
cũng hi vọng em thắng'', nhưng A Sơ hiện tại là ''Chúng ta cần phải
thắng nên em nhất định phải chiến thắng''.
Mễ Lộ không biết vì sao anh quyết định không thừa kế tập đoàn Thiên Lâm, nhưng dù sao chuyện đó đối với cô cũng không quan trọng, cô đương nhiên sẽ tôn trọng lựa chọn của anh.
A Sơ muốn cùng cô sáng lập nên một tập đoàn mới, có thể lợi hại như tập
đoàn Thiên Lâm, thậm chí còn vượt trội hơn. Tuy rằng cô không thể nào
tưởng tượng được, nhưng cô cũng nguyện ý nỗ lực cho một tương lai mơ hồ
như vậy cùng anh.
Chỉ cần tương lai đó, bọn họ còn có nhau, đi bao xa cũng được. Nếu có
thể vĩ đại được như tập đoàn Thiên Lâm, cô hiển nhiên rất vui sướng.
Nhưng nếu không thể thành công, cô cũng có thể tiếp nhận được, chỉ không biết anh nghĩ như thế nào.
Mễ Lộ đương nhiên cũng muốn phát triển thật xa, nhưng dùng mọi thủ đoạn để có được thành công, cô không thể nào chấp nhận được.
A Sơ mà cô biết, cũng không phải là người sẽ dùng mọi thủ đoạn để có
được lợi ích như vậy. Rốt cuộc đã có gì xảy ra trong chuyến đi đó? Hay
là nói, sau khi có lại trí nhớ, anh đã trở thành Lâm Khác, mà không phải là A Sơ của cô nữa?
Mễ Lộ cứng đờ người, đứng yên như bị đóng băng, A Sơ cùng người kia rời
đi cô cũng không biết, cứ ngây ngốc ở WC nữ một lúc lâu. Không nghe thấy động tĩnh bên ngoài nữa, cô mới phát giác người đều đã đi hết rồi. Cô
mở điện thoại lên nhìn thời gian, cô đã ngây người thật lâu.
Cho nên cô cũng không nghe được A Sơ nói gì sau câu ''Thay tôi cảm ơn đạo diễn'' kia.
Anh nói: ''Thay tôi cảm ơn đạo diễn, nhưng thật sự không cần đâu.''
''Giúp tôi chuyển lời tới đạo diễn, rằng cũng không phải tôi bài xích
loại chuyện này, phần tình cảm của đạo diễn, tôi cũng sẽ ghi nhớ. Tôi
cũng biết dù sao một chương trình truyền hình quan trọng nhất vẫn là
kiếm được doanh thu cao. Nhưng Mễ Lộ rất nghiêm túc với cuộc thi này,
cũng bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Cô ấy muốn giải quán quân, nhưng nếu là
trực tiếp đưa giải thưởng dâng lên cho cô ấy, đó là không công bằng. Cô
ấy là một cô gái nhỏ chất phác, nếu phát hiện cũng sẽ không vui vẻ gì.''
''Từ đầu tới giờ, > không dùng kịch
bản, nhưng rating không hề thấp, có thể nói chương trình rất thành công. Tôi tin tưởng rằng cứ như vậy tới trận chung kết, để người chơi tự phát huy năng lực của mình, cuộc thi nhất định sẽ gay cấn hơn, tự nhiên sẽ
có nhiều lượt xem. Như vậy đều có lợi với tất cả mọi người. Tóm lại,
thay tôi cảm ơn đạo diễn, về sau nếu cần giúp đỡ cứ mở miệng nói với tôi một tiếng.''
A Sơ dứt khoát từ chối, thẳng thắn với tổ ê-kíp rằng Mễ Lộ không cần
biết trước đề, cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, cũng nhấn mạnh rằng
chương trình không cần trao giải cho bất kì thí sinh nào chỉ để tăng
rating. Hơn nữa anh cũng đặc biệt nói đến phần ân tình của đạo diễn,
nhất định sẽ không quên.
Quan trọng nhất là anh lựa chọn từ chối, bởi vì nghĩ đến cảm xúc của Mễ
Lộ. Nếu không với bản chất là người làm ăn, để tối đa hóa lợi ích, anh
nên lựa chọn biết trước đề thi.
Dù sao đi nữa, anh không thể không thừa nhận ân tình của đạo diễn. Ngay cả khi anh biết đề mà không trực tiếp nói cho cô biết, nhưng trong quá trình luyện tập, nhất định sẽ không nhịn được ra vài đề giống như
trận chung kết, để cô nắm chắc phần thắng.
Nhưng anh hiểu rõ, Mễ Lộ không thích loại chuyện này, cũng sẽ không thích anh làm chuyện như vậy.
Để không khiến cô thất vọng, anh lựa chọn từ chối nghe.
Rốt cuộc thì cảm nhận của cô so với quán quân >, anh đương nhiên quan tâm vế trước hơn.
Lúc A Sơ trở lại chỗ ngồi, Mễ Lộ không có ở đó. Anh đoán rằng cô đi vệ sinh, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy cô trở về.
Trên sàn đấu, Nhiếp Trạch và Võ An đã làm xong bánh su kem, đang chuẩn bị làm tháp.
Đun nóng đường, từ từ chuyển sang màu nâu cháy, tỏa ra mùi ngọt mê
người. Hai thí sinh đều nhanh chóng cầm bánh su lên, nhúng một ít đường
nung chảy rồi xếp tháp, từng lớp từng lớp cao dần. Võ An thậm chí dùng
cả hai tay để làm khiến người xem hoa cả mắt.
Động tác của cả hai đều cực kỳ nhanh, tuy nhiên cũng không phải vì thời
gian thi đấu gấp rút mà vì sau khi nhúng đường, nếu không kịp xếp thành
tháp, đường sẽ nhanh chóng cứng lại.
Võ An dùng cả mười ngón tay, thế nhưng tiến độ vẫn chậm hơn Nhiếp Trạch, tháp bánh của Nhiếp Trạch đã cao lên thấy rõ. Thật ra nhìn kỹ sẽ phát
hiện, bánh su kem của Võ An đều có kích cỡ bằng nhau, nhưng của Nhiếp
Trạch có bánh to bánh nhỏ. Bánh to nhất đặt ở dưới cùng, ngay giữa đĩa,
bên ngoài xếp thêm mấy cái bánh nhỏ, sau đó cứ từ từ xếp bánh nhỏ lên
cao, nhìn thoáng qua sẽ không thể nào phát hiện được, bằng cách này tự
nhiên sẽ nhanh hơn.
Hai người càng làm càng hăng, Nhiếp Trạch đã xếp xong tháp bánh, Võ An cũng chỉ còn một đỉnh nhỏ.
Nhiếp Trạch cho đường vào nồi đun tan, để nguội vài phút rồi dùng đũa
kéo đường thành sợi nhỏ trên một tờ giấy. Khối đường lớn bị kéo thành
từng sợi chỉ mảnh, cuối cùng đặt lên tháp bánh.
Hoàn thành.
Tháp bánh su kem cao kinh người, hình dáng hoàn mỹ, từng cái bánh đều
chỉnh tề đẹp đẽ, đường kéo chỉ bên ngoài sáng lấp lánh, tăng thêm vài
phần mộng ảo, cực kỳ diễm lệ.
Sau một lát, tháp bánh của Võ An cũng đã xong, nhưng kém tinh tế hơn của Nhiếp Trạch một chút.
Bây giờ đến phần nhận xét của ba vị giám khảo.
Nhưng A Sơ nhìn trái phải, vẫn chưa thấy Mễ Lộ đâu.
Anh hơi lo lắng, cô rất muốn xem trận đấu này, không có lý nào lại rời đi lâu như vậy.
Anh gọi điện cho cô, đầu kia có đổ chuông, nhưng không thấy cô bắt máy.
Anh càng sợ cô gặp phải phiền toái, liền đứng dậy đi tìm cô. Phản ứng
đầu tiên là chạy đến WC, tới cửa, anh nhìn thấy Mễ Lộ đang đưa tay dụi
dụi như lau nước mắt.
Trong lòng lập tức ''lộp bộp'' hai tiếng, anh vội vàng bước tới chỗ cô.
Mễ Lộ nhìn thấy anh, thần sắc hiện rõ tia cứng đờ, cô quay mặt đi, không biết phải làm thế nào cho phải.
A Sơ tuy không rõ ràng lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra chuyện cô khóc có liên quan tới mình.
Anh tiến lên giữ tay cô, Mễ Lộ rút tay ra, giãy giụa hai cái, tránh
không thoát. Thật ra Mễ Lộ là đầu bếp, lực tay không hề nhỏ, nếu nghiêm
túc dùng sức hoàn toàn có thể tránh khỏi. Nhưng hiện giờ cô chỉ cảm thấy chua xót.
Sau khi làm ra loại chuyện như vậy, sao anh có thể dùng ánh mắt vô tội đó mà nhìn cô?
Trong lòng anh, chuyện biết trước đề thi chung kết chẳng có gì nghiêm trọng sao?
Thấy A Sơ sắp mở miệng nói, Mễ Lộ vội vàng dùng tay còn lại che lỗ tai,
khóc ròng ròng: ''Anh đừng nói đề thi ra, tôi không muốn nghe!''
''Nếu anh nói ra tôi sẽ bỏ thi!''
A Sơ đầu tiền sửng sốt, sau đó liền nhận ra mọi chuyện. Mễ Lộ khóc đến
đỏ mắt, trông rất đáng thương, nhưng anh không nhịn được mà phụt cười
một tiếng.