Những lời yêu ngọt ngào, nghe bao nhiêu cũng không thấy chán, bọn họ đều lưu luyến thời gian.
Thế nhưng chỉ chớp mắt, đã tới ngày rời khỏi Hải thành.
''Thế nào, em luyến tiếc?'' Khoang máy bay đã đóng cửa, Kiều Diệp
ngẩn ngơ nhìn ngoài cửa sổ, Hạ Duy Đình cảm nhận được những cảm xúc rất
nhỏ trong sự yên tĩnh của cô.
''Phải, có một chút.'' Thành phố bên ngoài không phải quê hương của
cô, nhưng kỷ niệm ở đây thậm chí còn sâu đậm hơn, kể cả mẹ cô, cũng được chôn cất ở nơi này.
''Anh cho rằng em nên luyến tiếc nhất không phải là anh sao, bây giờ anh ở đây, những chuyện khác có là gì.''
Cô buồn cười nhìn anh.
Hạ Duy Đình nói: ''Phương diện tình cảm anh luôn rất bá đạo, em nên làm quen sớm một chút thì hơn.''
Kiều Diệp nắm chặt tay anh: ''Không làm quen cũng không còn cách nào khác, bị anh bắt sang Canada rồi, em thoát đi đâu được chứ.''
''Anh sợ em không bỏ xuống được Diệp gia, dù sao Diệp Bỉnh cũng đã hứa hẹn sẽ thừa nhận thân phận cha con với em.''
Cô cười bình thản: ''Nhưng ông ta cũng đâu cam tâm tình nguyện, hà tất gì em phải làm con gái của một người như vậy.''
''Tốt nhất là em nên suy nghĩ như vậy. Diệp Bỉnh là lão già nịnh
nọt, cho dù đó có là cha thân sinh của em đi nữa. Em tưởng rằng ngày đó
ông ta đến mộ phần của Kiều Phượng Nhan là để thăm mẹ em hay sao? Ông ta đoán được anh và em sẽ có mặt ở đó, nên nhân cơ hội tới nói chuyện thừa nhận thân phận của em. Con gái sắp gả vào hào môn Hạ thị, chẳng lẽ ông
ta không thừa cơ tới kéo gần quan hệ? Giá trị lợi dụng rõ ràng như vậy,
còn lớn hơn cả thời điểm ông ta phái em tới bên anh.''
Kiều Diệp nắm chặt tay Hạ Duy Đình, tựa đầu vào vai anh: ''Anh còn giận em à?''
''Đương nhiên còn giận, quá khứ không thể thay đổi, em phải dùng cả đời để bù đắp cho anh. Đừng hòng chạy trốn!''
''Được.''
Hai chữ ''cả đời'' nghe xa vời biết bao, nhưng ''cả đời'' của Kiều Diệp, rốt cuộc có thể kéo dài bao lâu?
Chuyến bay kéo dài xuyên đêm, dù là khoang hạng nhất, lưng Hạ Duy
Đình vẫn không nhịn được mà đau đớn từng cơn, hành trình dài quả thật là một thử thách đối với anh.
''Sau khi xong việc, nhất định phải bảo Ngô Dịch chuẩn bị máy bay tư nhân trở về.'' Anh cắn răng cố nén cơn đau, nói với Kiều Diệp: ''Tới
lúc đó em đi cùng Ngô Dịch đi, thích loại nào thì cứ chọn.''
Cô cười: ''Lúc trước ở Nairobi em có ngồi trực thăng rồi, bay rất nhanh, cũng mát nữa, nhưng hơi ồn.''
Anh cũng cười: ''Loại đó quả thật không phù hợp. Em từng thử dù lượn chưa?''
''Loại máy bay nhỏ không động cơ ấy à?''
''Phải, nó cần rất nhiều kỹ năng mới có thể thành thạo được. Trước
đây anh từng thử qua với bạn, cảm giác rất kỳ diệu. Anh định đăng ký học bằng lái, nhưng tai nạn xe cộ xảy ra, rất nhiều chuyện còn dang dở.''
Cô nhẹ nhàng duỗi tay xoa bóp vai lưng anh: ''Nghe rất hay đó, chờ mắt anh chữa khỏi, chúng ta cùng học, có được không?''
Nếu thật sự mắt anh không thể lành lại, ít nhất cô cũng có thể làm phi công của anh, cùng anh bay lượn.
Canada quả thật rất lạnh, tuyết phủ đẩy bên ngoài, lúc mở cửa xe
không cẩn thận rất dễ ngã vào tuyết. Kiều Diệp đẩy mũ len che khuất mắt
lên, nhìn tòa nhà hiện đại tráng lệ trước mặt: ''Chúng ta ở đây ư?''
Hạ Duy Đình nhướng mày: ''Em không thích à?''
''Không phải, chỉ là... Em cho rằng chúng ta sẽ ở trong căn nhà gỗ nho nhỏ.''
Anh cười to, chỉ tay vào mấy căn nhà xung quanh: ''Cũng không khác
mấy, em nhìn xem, nhà hàng xóm đều cách xa như vậy, phía sau còn có hồ
nước, không giống nhà gỗ nhỏ trong tưởng tượng của em sao.''
''Tuyết dày quá, có ảnh hưởng giao thông không anh?''
''Quả nhiên là bác sĩ, đầu tiên cứ phải nghĩ đến mấy chuyện tai nạn
giao thông này. Chính phủ có xe quét tuyết, hơn nữa tuyết ở đây dày đặc
quanh năm, bọn họ sớm đã thành thạo mấy biện pháp phòng tránh khẩn rồi.
Miễn không bị mất điện lâu ngày, em đừng lo lắng quá.''
Tài xế dùng chìa khóa mở cửa, anh đưa cô vào nhà, không gian ấm áp
lâọ tức bao phủ hai người bọn họ. Tròng không khí không có bụi lơ lửng,
không giống một căn nhà bị bỏ trống không người ở.
''Nơi này là chỗ ở của cô anh trước kia sao?
Hạ Duy Đình mím môi: ''Không phải, chỗ ở của cô đã bán được một thời gian. Căn nhà này anh mua lúc học ở Mỹ, gần Great Lakes, điều kiện rất
thuận tiện, chỉ là anh ít khi ở đây.''
Anh đứng giữa phòng khách, đối diện với lò sưởi đang bật. Bây giờ
anh phải mất một thời gian mới có thể thích ứng, đi lại trong ngôi nhà
mới.
Kiều Diệp dìu anh ngồi xuống: ''Anh đói không? Để em đi làm thức ăn.''
''Được, trong tủ lạnh gì cũng có, dưới tầng hầm cũng có không ít đồ.''
Cô làm cho anh trứng cuộn kiểu Tây cùng salad, Hạ Duy Đình ăn không
nhiều lắm, chỉ động muỗng một chút, còn dư lại đều do cô ăn hết.
''Anh mệt thì về phòng trước đi, em rửa xong chén sẽ lên nhanh thôi.''
Anh lắc đầu, kéo chăn nằm xuống thảm nhung đỏ gần lò sưởi: ''Anh
nghỉ ngơi ở đây là được, hít thở chút không khí, qua mấy ngày nữa sẽ về
lại giường bệnh...''
Anh đối với bệnh viện vẫn không tránh khỏi bài xích, Kiều Diệp cũng chiều theo ý anh, chỉ cần anh vui vẻ là được.
Rửa xong chén bát, cô cũng xốc một góc chăn lên, chui vào nằm cùng,
đặt bàn tay lạnh lẽo lên trước mặt anh: ''Sưởi ấm giúp em.''
Anh nắm lấy tay cô, vuốt ve: ''Ngày mai anh gọi dì Fisher tới, mấy chuyện này em không cần làm, quá vất vả.''
''Dì Fisher?''
''Ừ, dì ấy là Hoa kiều, lấy chồng Canada. Chồng dì ấy đi làm ở công
ty phía Bắc, chuyện nội trợ bếp núc đều do dì ấy lo toan.''
''Giống chú Cát chị Thu vậy!''
Hai người ăn ý cười rộ lên.
Kiều Diệp cảm khái, chỉnh lại vị trí thảm nhung cho anh: ''Dì ấy đến Canada nhiều năm như vậy rồi, có khi nào đã quên mất mấy món Hoa
không?''
Hạ Duy Đình nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ nghiêm túc: ''Dì Fisher
nhập cư từ lúc nhỏ, sau này lấy chồng nên mới học nấu ăn, nghe nói trước giờ chỉ nấu mấy món Tây, chưa thấy dì ấy nấu đồ Trung Quốc bao giờ.''
''Vậy đó, dạ dày anh trước giờ chỉ ăn món Trung, sao có thể chịu
được chuyện ăn xúp kem mỗi ngày. Tuy rằng tay nghề của em không bằng chị Thu, nhưng cơm nhà bình thường không thể làm khó em được. Anh cứ để em
nấu ăn đi, chút chuyện nhỏ này đâu có đáng bao nhiêu.''
Anh khịt mũi: ''Chuyện nhỏ?''
Cô ôm lấy anh: ''Được được em nói sai rồi, là chuyện quan trọng nhất mới phải.''
Anh tựa vào người cô, mơ màng sắp ngủ, cũng không quên lẩm bẩm: ''.... Ừ, em không được đi đâu hết....''
Cô xoa mái tóc ngắn ngủn của anh: ''Yên tâm, em không đi đâu hết.''
Ở cùng anh, khiến anh khỏe mạnh, hạnh phúc, đó là sứ mệnh của cô. Nhưng có vẻ anh vẫn không cảm thấy an toàn.
Tuần đầu tiên ở Canada, Hạ Duy Đình bị ốm, cũng may chỉ phát sốt hai ngày, Kiều Diệp đoán do thay đổi thời tiết.
''Nơi này có lẽ thật sự không hợp với anh, mùa đông quá dài.'' Mặc
dù cô rất tự hào về anh, thân thể anh đã khá lên rất nhiều so với lúc
bọn họ mới gặp lại, nhưng hệ miễn dịch vẫn hơi yếu một chút. Đã quen
sống ở duyên hải phía Nam, nếu thật sự định cư ở phương cực Bắc xa xôi,
có thể nào thích nghi nổi không?
''Vậy còn em, em có thích nơi này không?'' Hạ Duy Đình nằm trên
giường bệnh nắm tay cô, vừa mới hạ sốt, sức khỏe anh vẫn còn suy yếu,
trên mặt ửng đỏ, mang vài nét trẻ trung.
'Nơi nào có anh em đều thích.''
Anh cong môi cười: ''Không sợ bão tuyết, mất điện hay sao?''
Ngày mới tới anh nhắc chuyện tuyết dày gây mất điện với cô, kết quả
đêm đó đột nhiên mất điện, anh hôn mê, Kiều Diệp hoảng sợ không thôi.
''Không phải đã có máy phát điện hay sao? Hơn nữa còn có cậu Brown
cách vách, cậu ấy hình như có bằng lái trực thăng đó. Nếu lỡ như có việc cũng có thể đưa chúng ta ra ngoài.''
Hạ Duy Đình cau mày: ''Không được mày qua mắt lại với thằng nhóc mắt xanh lục kia, cũng không được qua nhà bên đó.''
Kiều Diệp cố ý nghiêng đầu hỏi: ''Sao anh biết cậu ấy mắt xanh lục?
Ồ... Dì Fisher nói cho anh đúng không? Nhưng mà em rất thích bọn họ đó,
dì Brown còn tặng bánh quy cho chúng ta nữa.''
''Em còn hỏi vì sao? Không thấy thằng Brown đó nhìn thấy em nước dãi chảy ba thước à? Có khác gì như con sói bị bỏ đói lần đầu thấy thịt
nai!''
Anh nói như thể đôi mắt mình nhìn thấy được, lần này đến lượt Kiều
Diệp cười lớn: ''Người ta tóc vàng mắt xanh, tốt xấu gì cũng là thanh
niên trai tráng hào hoa, sao qua miệng anh lại biến thành con sói đói
rồi?''
Anh tức giận: ''Mắt xanh còn biết phát sáng, không giống con sói đói sao?''
Cô nén cười: ''Hàng xóm xung quanh cũng chẳng có mấy người, còn cách một đoạn không gần, hiếm khi có dịp thân cận, anh đừng keo kiệt quá.''
''Anh keo kiệt ư?'' Anh thật muốn ngồi dậy tranh cãi với cô. Lúc
thằng Brown nói chuyện với cô ở ngoài cửa, anh đều nghe thấy hết, giọng
cậu ta nịnh nọt tới nỗi dì Fisher cũng tin rằng cậu ta phải lòng Kiều
Diệp.
Anh chồng cằm rầu rĩ, không ngờ đã sống ẩn dật thế này mà vẫn phải ăn giấm.
Kiều Diệp vuốt vuốt mấy nếp nhăn trên trán anh: ''Anh đến đây để thư giãn mà, tức giận làm gì chứ. Cậu Brown cũng chỉ tới 2 lần, một lần đi
cùng mẹ, một lần cùng em gái. Bọn em cũng chưa từng nói chuyện riêng bao giờ, hơn nữa khẩu âm của cậu ấy đặc giọng Pháp, em không thích lắm. Em
cũng không thích mắt xanh lục, như anh nói đó, trông rất giống sói, buổi tối không phải vô cùng dọa người hay sao?''
Hạ Duy Đình ngồi ngay ngắn, trên mặt đã có nét cười nhàn nhạt.
Cô nói tiếp: ''Em ấy à, thật ra rất là truyền thống, chỉ thích đàn
ông Trung Quốc tóc đen mắt đen thôi, còn có bàn tay như vậy nữa....'' Cô nâng bàn tay anh lên, hôn khẽ, xúc cảm nhẹ nhàng như lông chim lướt qua da: ''Thon dài, sạch sẽ, lại rất có lực... Đâu giống bọn họ, lông tóc
rất rậm rạp.''
Hạ Duy Đình vui vẻ trở lại, anh xoa bờ môi cô: ''Từ khi nào em biết nói ngọt như vậy, hửm?''
''Nếu không sao có thể chinh phục được anh, không phải anh thích nghe mấy lời ngọt ngào sao?''
Lực ngón tay anh ấn xuống, giọng hơi khàn: ''Đáng được thưởng.''
Anh dùng môi thay cho ngón tay, nhẹ nhàng cắn mút, rồi dần dần đưa
lưỡi vào, quấn quít bên trong khoang miệng cô, cùng anh triền miên.
Kiều Diệp hơi lùi người lại, cô nâng khuôn mặt anh lên: ''Cho nên
anh phải đáp ứng em, nhanh khỏe lên một chút, sớm ngày nhìn thấy em.''
Anh nghiêng đầu hôn lên cổ tay cô: ''Phía bệnh viện nói rằng đã có
người hiến giác mạc thích hợp, là người ung thư giai đoạn cuối. Anh rất
biết ơn.''
Cô nằm xuống bên cạnh anh, không nhịn được nở nụ cười: ''Thật ra em
cũng có nghĩ tới, nếu không tìm được giác mạc thích hợp, trong người em
cũng mang mầm bệnh di truyền, chờ đến lúc em qua đời, hiến giác mạc cho
anh là được.''
''Nằm mơ!'' Anh nghiêng người chặn miệng cô: ''Anh không cho phép em ra đi trước anh, nhất định sẽ có cách.''
Đem giác mạc cho anh, kéo dài sinh mệnh của người mình yêu, nghe có
vẻ rất cảm động, nhưng chỉ nghĩ thôi anh cũng không thể chấp nhận được.
Sức khỏe anh không tốt đã nhiều năm qua, nhưng Kiều Diệp vẫn luôn là người tràn ngập niềm tin và hy vọng. Hay phải nói, rằng cô chính là hy
vọng của anh.
Anh chưa từng nghĩ có một ngày niềm hy vọng này sẽ biến mất trước mặt anh.
Vậy thì anh phải làm sao bây giờ, chỉ có một mình cô độc, sao anh có thể chống đỡ cho qua đoạn đời này?
Anh đã liên hệ và đặt lịch với chuyên gia về phụ khoa, nhưng Kiều Diệp kiên quyết chờ anh phẫu thuật xong mắt rồi mới tính.
''Phương pháp trị liệu của em không đơn giản chỉ là tiêm thuốc uống
thuốc. Hơn nữa mặc dù em đã chuẩn bị tinh thần, lúc nghe ý kiến của
chuyên gia xong nhất định sẽ không nhịn được mà áp lực. Nếu có anh bên
cạnh, em sẽ tốt hơn rất nhiều. Huống hồ đôi mắt của anh cũng cần phẫu
thuật, chi bằng chờ anh xong việc chúng ta lại tính tiếp.''
Hạ Duy Đình cũng không nghĩ nhiều: ''Em nói cũng có lý, chúng ta
không vội, chờ khi anh có thể nhìn thấy ánh sáng lần nữa, sẽ cùng em xem bệnh. Không được nghĩ nhiều, biết chưa?''
''Được.''
Ca phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi, Kiều Diệp cho rằng sẽ không hề
dễ dàng, nhưng mọi chuyện đã trôi qua nhanh chóng. Cô tin rằng anh có
thể chịu đựng được, bởi vì anh là Hạ Duy Đình. Chỉ cần là chuyện anh
quyết tâm, nhất định đều sẽ thuận lợi.
Cô ngồi trước giường bệnh của anh, nhìn chằm chằm ống truyền nước,
từng giọt từng giọt như không bao giờ ngừng chảy. Anh còn cần phải nghỉ
ngơi, bác sĩ nói ca phẫu thuật rất thành công, khả năng phục hồi cũng
rất lớn, rất nhanh anh sẽ nhìn thấy được thế giới.
Cửa sổ phòng mở toang, cô bước tới khép nó lại, chỉ chừa một khe
nhỏ. Sau đó cô ngồi xuống bàn, cẩn thẩn xem lại mail gửi đến.
Nhiệm vụ bác sĩ không biên giới, cô có quyền lựa chọn đi hay không, nhưng cô không đủ can đảm để nói với Hạ Duy Đình.
Tựa như cô mong anh nhanh chóng được nhìn thấy lần nữa, nhưng cô cũng sợ hãi, bởi phải đưa ra quyết định.
Hoặc vĩnh viễn mất đi cơ hội làm mẹ, cơ thể không hoàn chỉnh, rất sớm phải gặp các vấn đề về nội tiết tố;
Hoặc đi kiểm tra một chút, sau đó đánh cược một phen. Có lẽ đến năm
bốn mươi tuổi cô sẽ không phát bệnh. Cũng có lẽ cô thật sự bị bệnh, chỉ
sống được thêm một khoảng thời gian ngắn ngủi, rồi phải rời xa anh mãi
mãi.
Duy chỉ có một thứ vẫn mãi vĩnh hằng-- đó là tình yêu của bọn họ.
Kiều Diệp không lựa chọn được, cô không ngừng mở mail ra xem, nhìn chằm chằm vào logo bác sĩ không biên giới màu đỏ.
Có lẽ cô nên nói với Hạ Duy Đình về ý tưởng mới của mình? Rốt cuộc
thì sinh mệnh là hữu hạn, có thể thì nên làm nhiều việc ý nghĩa hơn nữa.
Nhưng nhìn người đàn ông quấn gạc che mắt trên giường bệnh, cô không nhịn được lắc đầu. Anh sẽ không đồng ý chăng?