Mộ phần của Kiều Phượng Nhan được đặt ở một khu ngoại ô, tro cốt
được Thẩm Niệm Mi mang về Tô thành, dù sao gốc rễ vẫn ở nơi đó, lá rụng
về cội, chôn cất ở Hải thành chỉ là hình thức thôi. Kiều Diệp dự định sẽ sống luôn tại Hải thành, không về cố hương, cũng không đi nơi khác. Mộ
mẹ cô ở đây, sau này cũng tiện đến quét tước vào những ngày Đông chí,
Thanh minh.
Cô đặt bó bách hợp trắng trước mộ, lẳng lặng đứng một lúc. Ảnh trên
mộ là khi Kiều Phượng Nhan còn trẻ, dáng vẻ phong lưu kiều diễm. Cô có
chút lạ lẫm, dường như khi còn sống bà chưa từng ôn hòa với cô như thế
này bao giờ.
''Gió lên rồi, về thôi.'' Hạ Duy Đình vẫn luôn đứng cạnh bên cô, anh không nhìn thấy, cũng không thích cô trầm mặc yên lặng thế này.
''Được.''
Cô thật ra cũng không có nhiều điều muốn nói với Kiều Phượng Nhan,
cũng sẽ không buồn bã hứa hẹn trước mộ như trên phim truyền hình. Bởi vì ngay cả lúc bà còn sống, bà cũng chẳng hề quan tâm cô đi đâu, yêu người nào, định làm gì, trừ những lúc bà muốn ''nhờ vả'' cô.
Ngày hôm nay, xem như cô kết thúc đoạn quá khứ của mình.
Hạ Duy Đình vòng tay, ra hiệu để cô đỡ mình, hai người bước dọc xuống thềm đá, thế nhưng ngoài ý muốn gặp Diệp Bỉnh.
Hạ Duy Đình không nhìn thấy, nhưng anh phát hiện Kiều Diệp đột nhiên dừng bước, bàn tay đỡ anh cũng hơi cứng lại: ''Sao vậy em?''
Diệp Bỉnh tiến lên: ''Trùng hợp như vậy?''
Hạ Duy Đình lúc này mới rõ.
Kiều Diệp hít một hơi sâu: ''Ông tới đây làm gì?''
''Tới thăm mẹ con.''
Cô cười cười: ''Thật sao? Vậy tôi cũng thay mặt bà ấy cảm ơn ông vì
đã giúp bà hoàn thành tâm nguyện cuối cùng trước khi mất.''
Khoảnh khắc Kiều Phượng Nhan nắm chặt cổ tay cô không buông hiện về, khiến cả người cô lạnh lẽo.
Cha mẹ đều ở trước mặt, nhưng sao cô không thể cảm nhận một chút hơi ấm, rốt cuộc là ai đã sai?
''Tiểu Kiều...''
''Diệp tiên sinh, gọi tôi Kiều Diệp là được.''
Diệp Bỉnh bất đắc dĩ, nếp nhăn trên mặt càng thêm sâu.
Sao lúc trước cô lại nghĩ ông ta không già đi? Rõ ràng đã qua tuổi xế chiều.
Ông thở dài: ''Ta biết con trách ta. Nhưng mẹ con, bà ấy không bao
giờ biết thỏa mãn. Không phải ta chưa từng ghé thăm bà ấy, nhưng bà ấy
không chỉ muốn bấy nhiêu đó...''
Hạ Duy Đình cười lạnh một tiếng: ''Một người bị ung thư tra tấn đến
cạn kiệt, chẳng lẽ bà ta muốn thứ mà Diệp gia không thể cho nổi?''
Diệp Bỉnh lắc đầu: ''Hai người không thể hiểu được... Lúc còn trẻ bà ấy là một người phụ nữ rất tốt, chỉ hơi kiêu ngạo một chút, là ta đã
biến bà thành ra thế này. Không phải ta không niệm tình xưa, chỉ là bà
ấy ép ta quá mức, ta mệt rồi, không muốn đối phó nữa.''
Kiều Diệp không đáp, Hạ Duy Đình thế nhưng khẽ nhếch môi, điều này cũng không sai, anh có thể lý giải Diệp Bỉnh.
''Người cũng đã mất, hiện tại nói mấy lời này đều vô dụng. Ông lên
thăm một chút đi, chúng tôi còn có việc phải đi trước.'' Không chỉ anh,
Kiều Diệp cũng đã rất mệt rồi, bầu không khí này sẽ khiến cô nghẹt thở.
''Đợi một chút.'' Diệp Bỉnh gọi cô lại, tựa hồ hơi do dự, nhưng vẫn
mở miệng nói: ''Tiểu Kiều, ít ngày nữa là sinh nhật 55 tuổi của ta, cũng không mời người ngoài, chỉ có mấy họ hàng cùng bạn bè thân thiết. Nếu
con đồng ý, mời con cùng Hạ tiên sinh đến dự, tiện thể ra mắt với mọi
người một chút.''
Kiều Diệp hiểu ý ông ta, ra mắt với mọi người chính là thừa nhận thân phận ở Diệp gia của cô.
Hạ Duy Đình cười chế nhạo: ''Hiện tại mới làm chuyện này, không phải có hơi muộn hay sao?''
''Đây cũng là tâm nguyện của mẹ Tiểu Kiều, trước kia bà ấy rất để ý
đến danh phận, nhưng bây giờ bà cũng không còn nữa. Dù sao Tiểu Kiều vẫn còn trẻ...''
''Không cần, chúc ông sống lâu trăm tuổi, tiệc sinh nhật tôi sẽ
không dự.'' Ngữ khí Kiều Diệp vô cùng kiên định, cũng rất thờ ơ, như thể vừa mới từ chối một bữa tiệc bình thường.
Diệp Bỉnh dường như không nghĩ cô sẽ từ chối dứt khoát như vậy:
''Con chắc chứ? Nhưng đây là điều mà mẹ con vẫn luôn hi vọng được nhìn
thấy.''
''Nhưng cũng đâu phải là điều ông muốn, không phải sao?'' Do dự trong ánh mắt ông lúc nãy, cô có thể nhìn ra.
Diệp Bỉnh nhíu mày: ''Tiểu Kiều, đây không phải là lúc để tùy hứng...''
Lần này đến Hạ Duy Đình cắt lời ông ta: ''Ông vẫn nên gọi cô ấy là
cô Kiều hoặc bác sĩ Kiều đi, hai người không thân thiết như vậy. Ông
cũng không có tư cách để làm trưởng bối dạy dỗ cô ấy.''
Quan hệ huyết thống quả thật rất thần kỳ, nhưng tình cảm, cần phải
tích lũy dần theo thời gian. Bọn họ đều đã trưởng thành, còn lạ gì một
người cha không làm tròn trách nhiệm của mình nữa? Đối với Kiều Diệp mà
nói, Diệp Bỉnh không khác người dưng xa lạ là bao, dùng tư cách người
thân để nói chuyện, chỉ khiến cô thêm ớn lạnh.
''Kiều Diệp, đi thôi.'' Hạ Duy Đình duỗi tay về phía cô, cô
nắm lấy, tiếp tục đỡ anh đi. Trước giờ anh vẫn luôn gọi cô là Kiều Diệp, nhưng rõ ràng còn thân mật hơn hai tiếng Tiểu Kiều kia.
Tài xế Lưu đã lái xe đến bên ngoài nghĩa trang, Kiều Diệp ngồi ở hàng ghế sau, ôm chặt lấy cánh tay Hạ Duy Đình.
''Em lạnh à?'' Anh khẽ cau mày, cảm nhận cái ôm chặt của Kiều Diệp.
Cô lắc đầu: ''Không lạnh, chỉ muốn ôm anh.''
Tài xế Lưu cười thầm, liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, Hạ Duy Đình thế nhưng đỏ mặt.
Nhưng cũng không phải lạ, dù sao bác sĩ Kiều hiếm khi chủ động nói lời ngọt ngào thế này!
Hạ Duy Đình quay đầu sang một bên, hắng giọng: ''Bởi vì vừa rồi anh giúp em nói đỡ vài câu?''
Kiều Diệp ngồi thẳng dậy nhìn anh: ''Hạ tiên sinh, anh lãng mạn một chút không được à? Em muốn ôm anh cũng cần lý do sao?''
Không phải. Anh hơi buồn bực, đành phải nói sang chuyện khác: ''Sao em từ chối?''
''Từ chối cái gì?''
''Thân phận Diệp gia, đây không phải ước mơ trước kia của em à?''
Cô cười: ''Phải nói là ước mơ của mẹ em, bà ấy cũng mất rồi. Không
phải người ta nói rằng chết đi cũng như đèn tắt hay sao? Đèn đã tắt, cớ
gì em vẫn phải sống trong bóng tối?''
Hạ Duy Đình khịt mũi, có vẻ tán đồng: ''Nhưng không phải khi nhỏ em cũng muốn gặp cha hay sao?''
''Đúng vậy, khi đó em cảm thấy trong nhà chỉ có mẹ cùng Niệm Mi, vẫn chưa thể hoàn chỉnh, em muốn cha trở về, khi đó gia đình em sẽ trọn
vẹn. Nhưng em cũng không hề biết ông ấy đã có gia đình khác. Hai chữ
trọn vẹn này, em và mẹ phải chen chân vào hạnh phúc của người khác. Hơn
nữa anh cũng thấy rồi đó, dẫu có về với nhau, cha mẹ em vĩnh viễn cũng
sẽ không trọn vẹn.''
Cô chưa từng ngừng khát khao một người cha, khát khao tình yêu
thương của cha. Nhưng không có tình cảm, cần gì phải dùng hai chữ huyết
thống để ràng buộc một người ''xa lạ'', khiến ai cũng không thoải mái,
đau đến chết đi sống lại?
Hạ Duy Đình vòng tay ôm cô, đặt cằm lên đầu cô, trầm giọng: ''Vậy em thấy chúng ta thế nào? Em với anh, có thể là một gia đình trọn vẹn
không?''
Anh đã suy nghĩ rất nhiều lần, rõ ràng ngoài kia không thiếu phụ nữ
xinh đẹp chu đáo, vì sao cứ phải là cô? Ngay cả lúc anh suy sụp nhất,
chỉ cần còn sống, dù cho anh thất thường tùy hứng thế nào, cũng sẽ không thiếu phụ nữ nguyện ý bao dung, kính trọng, trung thành, không bao giờ
lừa gạt, đùa giỡn anh...
Nhưng vì sao cứ phải là Kiều Diệp?... Vì sao anh chỉ có xúc cảm mãnh liệt với cô?
Hiện tại anh đã rõ, có lẽ bởi vì anh và cô cùng là một loại người, chẳng qua chỉ là hai mặt của đồng xu thôi.
Tựa như, bọn họ đều khát khao một gia đình trọn vẹn để bù đắp những
mất mát trong cuộc sống. Anh âm thầm cố gắng, không rõ nguyên nhân vì
sao, nhưng Kiều Diệp đã nói ra tất thảy.
Kiều Diệp không đáp lời anh, cô ngủ thiếp đi trong xe, tay vẫn nắm lấy tay Hạ Duy Đình, mười ngón đan chặt.
Anh cũng không đánh thức cô, có lẽ cô thật sự rất mệt, có lẽ cô
không đủ tự tin để cho anh một câu trả lời trước khi mọi chuyện xong
xuôi, nhưng ít nhất, cô vẫn còn bên anh, như thế đã đủ rồi.
Chuyến đi đến Canada, Kiều Diệp chuẩn bị rất nhiều áo ấm, đến nỗi phải đựng hết mấy vali lớn.
Bởi vì vali chiếm chỗ, Hạ Duy Đình không đếm được bước đi, thi
thoảng lại vấp phải vali lớn bé. Anh bất mãn dùng gập chống gõ gõ lên
vali: ''Em mang nhiều đồ như vậy, định không trở về sao? Anh cũng không
định di cư sang bên đó.''
Cô cũng có điểm khó xử: ''Em nghe nói bên đó rất lạnh, mùa đông kéo
dài suốt 4 tháng, đến tháng 6 mới ấm lên, cho nên phải mang nhiều áo ấm
một chút.''
''Chúng ta đến Canada chứ không phải Bắc cực, nếu thiếu có thể mua thêm.''
''Nhưng mà size của em rất khó kiếm.''
Hạ Duy Đình kéo cô lại gần, ôm eo, thì thầm vào tai cô: ''Ồ anh
quên mất Kiều Diệp của anh là người châu Á nhỏ nhắn lanh lợi... Vậy em
có biết mẫu người như em rất được hoan nghênh ở bên đó hay không?''
Cô hơi nhột, đành dùng khuỷu tay đẩy anh ra: ''Được hoan nghênh thì
thế nào, anh định đẩy em vào vòng tròn thượng lưu bên đó sao?''
Anh hừ lạnh: ''Ai nói như vậy, bảo bối như em, đương nhiên phải giấu thật kỹ, chỉ để mình anh ngắm. Hơn nữa còn phải mau chữa được mắt, để
mấy tên mắt xanh kia không thể liếc mắt đưa tình với em được.''
Cánh tay ôm chặt của anh dần không thành thật, anh cọ chóp mũi vào gáy cô, hít một hơi dài: ''Kiều Diệp... em thơm quá..''
Nói xong lại trêu chọc vành tai của cô, Kiều Diệp hơi nhũn người,
duỗi tay gãi mặt anh: ''Anh mới liếc mắt đưa tình thì có, nhiều cô tóc
vàng nhiệt tình gợi cảm như vậy, anh thích lắm đúng không?''
''Không thích tóc vàng, hơn nữa cũng không nhìn thấy.'' Anh vuốt mái tóc cô: ''Chỉ thích màu tóc nâu sẫm của em thôi... Rất rất thích.''
Hai người lui lui tới tới, cuối cùng Kiều Diệp chịu thua trước, bị anh đè xuống hôn đến không thở nổi.
Đúng lúc này chú Cát gõ cửa bên ngoài: ''Hạ tiên sinh, khách đến rồi.''
Hạ Duy Đình thật vất vả mới vén được áo len của cô lên, anh tiếp tục cởi cúc áo, hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Kiều Diệp chớp chớp mắt, vuốt ve khuôn mặt anh: ''Hôm nay không phải anh còn có hẹn à?''