Mấy ngày nay, Hạ Duy Đình liên tục canh gác ngoài phòng bệnh. Thời
gian vào thăm ở ICU rất hạn chế, mỗi lần đều chỉ có mình anh đi vào,
giúp Hạ Chính Nghi chải tóc, nắm chặt bàn tay bà, hoặc chỉ ngồi bên bà
một lúc, hàn thuyên đôi câu.
Thế nhưng phép màu mà mọi người trông đợi đã không xảy ra.
''Cậu ấy có ổn không, chuyện công ty cứ mặc kệ như vậy?'' Lúc Hạ Duy Đình vào thăm bệnh, Dung Chiêu khoanh tay đứng ngoài hành lang, trò
chuyện cùng Kiều Diệp.
Cô nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh: ''Anh ấy đã rất lâu chưa nghỉ
ngơi, hiện tại vì chuyện của cô mình nghỉ một chút, cũng không có gì
xấu. Công ty có Giang Khương cùng Ngô Dịch lo liệu, các giám đốc khác
cũng rất tài giỏi, sẽ không sao đâu.''
Nhắc đến Giang Khương, ánh mắt của Dung Chiêu hơi né tránh, cuộc trò chuyện cũng dừng lại. Một lúc sau Kiều Diệp mới phát giác.
''Anh.'' Cô quay đầu lại: ''Anh không sao chứ?''
Dung Chiêu nhún nhún vai: ''Anh thì có thể có chuyện gì được?''
Kiều Diệp lắc đầu, im lặng. Mấy ngày nay, cô chỉ nghĩ tới câu nói
của Tịch Mộ Dung: Trên đời này có rất nhiều chuyện, bạn cho rằng mình có thể tiếp tục làm vào ngày mai; có rất nhiều người, bạn cho rằng có thể
gặp lại. Nhưng sẽ luôn có một lần như thế, bạn buông tay, bạn quay lại,
mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi. Mặt Trời lặn xuống, mà trước khi nó
mọc lên lần nữa, có một số người, từ nay sẽ cùng bạn vĩnh biệt mãi mãi.
Hai chữ vĩnh biệt, quá mức nặng nề, nhưng sẽ luôn luôn đến.
Ngày Hạ Chính Nghi rời khỏi trần gian, bầu trời trong vắt, có gió
thổi nhẹ nhàng. Sau những đêm đông buốt giá kéo dài, Hải thành rốt cuộc
cũng có một chút tư vị mùa xuân.
Ngày đó Giang Khương cùng Ngô Dịch tới thăm bệnh, Hạ Duy Đình vẫn
còn ở trong phòng. Bất chợt, bầu không khí ngưng đọng, người đứng ngoài
cửa cũng có thể cảm nhận sự chuyển biến đột ngột này. Dung Chiêu cùng
các nhân viên y tế vội vã chạy tới, làm tất cả những gì có thể. Lúc cho
điện giật, Kiều Diệp không kiềm được, cô nghiêng đầu qua, nước mắt tuôn
xuống.
Dung Chiêu ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường. Người bên ngoài chỉ có thể thấy anh mấp máy môi nói gì đó, không nghe được.
Kiều Diệp biết, anh đang thông báo thời gian tử vong.
Hạ Duy Đình đứng ở bên cạnh, không biết được Dung Chiêu cấp đặc
quyền, hay bởi vì tình huống quá mức khẩn cấp, không kịp đuổi anh ra
ngoài. Tóm lại trong quá trình ngắn ngủi đó, anh vẫn luôn đứng đấy.
Lúc này anh cực kỳ bình tĩnh, không tức giận, cũng không tuyệt vọng. Lúc Dung Chiêu nói chuyện với anh, anh cũng không nổi nóng.
Đợi đến khi tất cả mọi người đi ra ngoài, khuôn mặt Hạ Chính Nghi đã đắp vải trắng, anh mới nhẹ nhàng xốc tấm vải lên, dùng ngón tay chải
lại tóc cho bà.
Phụ nữ đều yêu cái đẹp, cả đời Hạ Chính Nghi đoan nhã, lúc ra đi, bà cũng phải thật chỉn chu, xinh đẹp.
Ngoài cửa chỉ còn lại Kiều Diệp, anh giương mắt hỏi: ''Những người khác đâu?''
Anh biết có rất nhiều người tới, bình thường anh sẽ không kiên nhẫn, bởi vì lười tiếp xúc với bọn họ, nhưng hôm nay là một ngoại lệ.
Kiều Diệp đáp: ''Em đã kêu Dung Chiêu đưa bọn họ xuống lầu nghỉ ngơi trước rồi.''
Anh gật đầu: ''Chuyện còn lại giao cho luật sư, để bọn họ lo liệu.''
Một người có được càng nhiều, lúc ra đi sẽ phải gánh vác càng nhiều. Hạ Chính Nghi vừa mất, tài sản thừa kế, cổ phần, hàng loạt vấn đề còn
đang chờ giải quyết, không thể mãi trốn tránh.
Kiều Diệp nhìn Hạ Duy Đình, anh rũ mắt, lông mi dài rậm cũng không
thể che được tơ máu cùng mệt mỏi trong mắt. Nhìn lướt qua bờ vai của anh là một mảnh trắng xóa, an tĩnh nằm trên băng ca. Rốt cuộc bà cũng rời
khỏi trần thế hỗn loạn này, rút các loại dụng cụ ra, không cần phải chịu ốm đau tra tấn nữa.
Cô nhón mũi chân ôm anh, nhẹ nhàng vỗ lưng cho anh, như đang an ủi một đứa trẻ, không nói lời nào.
Anh vòng tay ôm eo cô, gác cằm trên vai cô, không biết qua bao lâu, anh lên tiếng trước: ''Cùng anh ra ngoài một chuyến.''
''...Được, muốn đi đâu?''
Bọn họ đi tìm Mạnh Vĩnh Niên.
Ông đã thay bộ quần áo khác, ngồi sau bàn, bộ dạng rất tốt, không hề có dáng vẻ chật vật. Thế nhưng dường như đã trở thành người khác.
Gần đây phát sinh quá nhiều chuyện, Kiều Diệp không còn nhớ rõ bộ
dáng trước kia của ông nữa. Nhưng người trước mắt, mái đầu đã bạc trắng.
''Đến tìm tôi?'' Ngữ điệu của ông thư thái, vẫn là vị trưởng bối hòa ái dễ gần như cũ.
Hạ Duy Đình không nói gì, chỉ im lặng nhìn ông.
Vì thế ánh mắt Mạnh Vĩnh Niên dời sang chỗ Kiều Diệp, sau đó lại dời trở về, qua một lúc lâu mới nói tiếp: ''Cô cậu đâu, có khỏe không?''
Kiều Diệp cũng nhìn sang Hạ Duy Đình. Phía dưới bàn, tay cô
vẫn luôn nắm chặt tay anh, từ nãy đến giờ, tay anh vẫn luôn lạnh băng,
thời khắc này mới run lên đôi chút.
Anh đang chờ đợi, đợi Mạnh Vĩnh Niên hỏi đến chuyện này, dù không
biết sẽ phải đợi bao lâu, không biết ông ta có hỏi hay không.
''Bà ấy đã chết.'' Anh rốt cuộc cũng thốt lên 4 chữ này, yết hầu khẽ động, anh nói tiếp: ''Xuất huyết não, kéo dài 6 ngày, vừa mới lìa đời
tại bệnh viện Long Đình hôm nay.''
Trên mặt Mạnh Vĩnh Niên không chút biến hóa, phảng phất như thể vừa
nghe một chuyện không liên quan gì đến mình. Nhưng ông không mở miệng
nữa, ngồi đó trầm mặc, cho đến khi quản ngục ra nhắc nhở: ''Đã hết thời
gian.''
Ông đứng lên, không biết có phải do ngồi quá lâu hay không, động tác của ông hơi nặng nề. Vừa mới xoay người, ông nghe thấy Hạ Duy Đình nói
tiếp: ''Ông không tự hỏi, trong 6 ngày đó, bà ấy đang chờ cái gì ư? Bác
sĩ nói ý chí của bà vô cùng kiên cường, nhưng tôi biết, bà chỉ đang đợi
một đáp án...... Nhiều năm như vậy, chú Mạnh, chú thật sự không hề có
một chút tình cảm nào với bà ấy hay sao?''
Có chăng vì một người, mà từ bỏ chuyện báo thù, thậm chí từ bỏ sinh mạng của mình?
Mạnh Vĩnh Niên không quay lại, Kiều Diệp cảm giác ông cúi đầu cười
khẽ, tất nhiên cũng có thể chỉ là ảo giác của cô mà thôi. Bởi vì ông
không nói gì hết, cũng không xoay người lại, chỉ lặng lẽ theo quản ngục
đi về.
''Ông ta bị kết án trong bao lâu?'' Kiều Diệp không nhịn được hỏi Hạ Duy Đình.
''Không biết, ông ta không mời luật sư. Còn phải xem bên kiểm sát cùng công tố viên phán quyết thế nào.''
Tuổi tác như vậy, tội danh không nặng không nhẹ, có lẽ sẽ ở tù vài
năm. Nếu được phóng thích để chữa bệnh, vẫn có thể kịp an dưỡng tuổi
già.
Nhưng Kiều Diệp cảm thấy, khi ông bước vào cánh cửa tối như mực kia, đã không có ý định trở ra.
Tại lễ tưởng niệm Hạ Chính Nghi, mọi người đều mặc phục trang màu
đen, Hạ Duy Đình đứng đằng trước, cúi đầu đáp lễ tất cả những vị khách
đến viếng. Kiều Diệp ở ngay cạnh bên, cô vốn chưa phải là gì của anh, có lẽ chưa đủ tư cách để đứng vị trí này. Thậm chí có người không rõ nội
tình ngày xưa chỉ trỏ bàn tán, cho rằng cô chính là nguyên do khiến hai
cô cháu Hạ gia trở mặt, Hạ Chính Nghi quá đau lòng nên suy sụp ngã
xuống.
Không cần giải thích, bọn họ có quá nhiều thứ để đối mặt, đặc biệt
là Hạ Duy Đình, anh vất vả hơn cô rất nhiều. Thật ra cô cảm thấy mình
chẳng cần làm gì, chỉ luôn cạnh bên anh như bây giờ là tốt rồi.
Anh bước lên đài đọc điếu văn, khuôn mặt bình thản, không rơi một
giọt nước mắt. Anh ngước xuống nhìn, ai nấy cũng đều nghiêm túc, chỉ là
khuôn mặt của người yêu thương anh nhất, đã không còn nữa.
Sau buổi lễ, luật sư yêu cầu Hạ Duy Đình cùng các bên liên quan vào một phòng riêng để tuyên bố di chúc của Hạ Chính Nghi.
Văn kiện dài dòng phức tạp, đặc biệt là phần của Mạnh Vĩnh Niên, luật sư có hơi khó xử.
''Hạ tiên sinh, sinh thời, Hạ nữ sĩ không đăng ký kết hôn với
Mạnh Vĩnh Niên, cho nên căn cứ theo di chúc này, ông ta vẫn nhận được
một phần tài sản của bà ấy. Tuy rất khó để chứng minh cái chết của bà ấy có liên quan đến chủ đích của Mạnh Vĩnh Niên, nhưng nếu tiên sinh thấy
cần, vẫn có thể kiện tụng...''
Hạ Duy Đình nhìn chằm chằm giấy trắng mực đen, anh lặng thinh. Luật
sư giải thích được một nửa, thư ký Ngô Dịch gõ cửa tiến vào, nói nhỏ bên tai Hạ Duy Đình vài câu.
Động tác cầm bút chuẩn bị ký tên của Hạ Duy Đình hơi ngừng lại, anh
giật mình, Kiều Diệp lo lắng hỏi: ''Xảy ra chuyện gì, có vấn đề gì
không?''
Anh lắc đầu, nói với luật sư: ''Bỏ qua đoạn này đi, không cần nói thêm nữa.''
Sáng nay, Mạnh Vĩnh Niên thắt cổ tự tử, không để lại lời nhắn gì,
nhưng những người muốn đi tìm đáp án, vẫn đang đợi một câu trả lời.
Không có giải thoát, cũng không hề có cảm giác khoan khoái khi báo
thù. Chỉ còn lại tảng đá nặng trĩu đè nén trong tim những người còn
sống.
Hạ Duy Đình mất tích, từ sau lễ tưởng niệm liền không thấy bóng dáng đâu. Tắt đi điện thoại cùng các phương thức liên lạc khác, anh như bốc
hơi khỏi thế gian này.
Giang Khương gọi điện đến hỏi Kiều Diệp: ''Bác sĩ Kiều, cô biết Hạ
tổng đã đi đâu không? 2, 3 ngày rồi anh ấy không đến công ty, hôm nay có cuộc họp rất quan trọng, chúng tôi đã tìm khắp nơi nhưng không thấy anh ấy đâu. Nếu cô biết anh ấy ở đâu, xin hãy bảo anh ấy gọi lại cho tôi.''
Hai ngày qua Kiều Diệp chưa từng chợp mắt, cô nghe thấy giọng mình
khản đặc: ''Thật xin lỗi Giang Khương, tôi cũng không biết anh ấy ở nơi
nào.''
Anh nói phải rời đi mấy ngày, đến một tỉnh lân cận công tác, nhanh
thì 3 ngày, chậm thì 5 ngày sẽ trở về. Người rồi cũng sẽ đến lúc phải
lìa đời, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cô cho rằng anh muốn dùng công
việc để quên đi đau thương, vừa lúc bệnh tình Kiều Phượng Nhan nguy cấp, cô phải đến bên đó canh giữ. Mãi đến khi không liên lạc được với anh,
cô mới nhận ra, anh đã gạt mình.
''Điện thoại anh tắt nguồn, mail cũng không gửi được, công ty hiện
tại như rắn mất đầu, không thể không có anh, cho nên phải nghĩ mọi cách
để tìm được anh ấy.''
Kiều Diệp vô lực rũ tay xuống, cô ngồi trên ghế dài bệnh viện, lần
đầu tiên chán ghét khung cảnh mà mình đã quá quen thuộc này.
Con người tránh thế nào cũng không khỏi sinh lão bệnh tử, tựa như đứng trước thất tình lục dục, bọn họ đều bất lực.
Cô cũng không lo lắng Hạ Duy Đình sẽ làm chuyện gì ngu ngốc. Ngày đó nhìn anh đọc điếu văn, cô biết, người đàn ông của cô đã khác.
Anh trưởng thành hơn, gánh vác càng nhiều trọng trách. Sau này, sẽ không có gì khiến anh khó chấp nhận nữa.
Kiều Diệp tạm thời rời khỏi phòng bệnh của Kiều Phượng Nhan. Cô bước ra ngoài, thấy một chiếc taxi đậu ven đường, liền ngoắc tay. Thật ra cô cũng chẳng biết mình muốn đi đâu, chỉ có thể dựa vào trực giác, đi tới
nghĩa trang ở Duy viên, rồi lại ghé qua trường anh từng học, đều không
tìm được anh.
Hóa ra thế giới này, nói lớn không lớn nói nhỏ chẳng nhỏ. Một người
tắt đi điện thoại, cố tình ngắt kết nối với thế giới bên ngoài, không hề dễ tìm một chút nào.