Không có khả năng thì sao có thể làm được chuyện này chứ.
Sau đó, Hoắc Khải lại tiếp tục chạy đoạn clip thêm ba lần nữa, muốn tìm thêm những người khác.
Nhưng ngoài bốn người trên ra thì anh không tìm ra đối tượng hoài nghi thứ năm.
Nhưng không thể nói rằng chỉ có bốn người này bị mua chuộc, có lẽ
trong đám người kia vẫn đang trong thời kỳ quan sát hoặc là tâm lý của
bọn họ vững vàng, che giấu được bản thân.
Tóm lại, trải qua việc này, Hoắc Khải càng thêm cẩn trọng.
Hiện giờ, công ty ngoài Ninh Thần ra thì người đáng tin nhất chính là Giản Tư Tư.
Cảm xúc chân thật của cô gái này lúc sáng đã chứng minh cô ấy không bao giờ phản bội công ty.
Trong đầu anh không ngừng sắp xếp kế hoạch tương lai, mãi cho đến nửa đêm, anh mới về phòng ngủ.
Điều khiến Hoắc Khải bất ngờ là Ninh Thần cũng chưa ngủ mà đang tựa đầu giường đánh máy.
Thấy Hoắc Khải quay lại, cô liền gập máy tính lại, hỏi: “Anh xong rồi hả?”
“Ừ, sao em vẫn chưa ngủ?”, Hoắc Khải hỏi.
“Anh chưa về, em không ngủ được”, Ninh Thần đặt máy tính sang bên
cạnh, nằm xuống ôm lấy anh. Cô đặt gối đầu lên ngực chồng, nghe tiếng
tim đập của chồng, rồi nói: “Em cứ cảm thấy sắp có chuyện gì không ổn
xảy ra, nên bất an lắm. Hay là chúng ta thuê vệ sĩ đi anh? Cũng chẳng
tốn bao nhiêu lắm”.
Thị trường vệ sĩ chuyên nghiệp thường trả lương tháng từ hai mươi
ngàn trở lên, tốt hơn một chút thì là bốn, năm mươi ngàn cho đến trăm
ngàn.
Mặc dù tiêu nhiều tiền, nhưng so với sự an toàn của chồng thì Ninh Thần cũng không quan tâm.
Dù sao ban đầu bọn họ cũng làm gì có tiền, dù thế nào thì cũng không bằng hiện tại được.
“Anh có vệ sĩ rồi, nên không cần thuê đâu”, Hoắc Khải nói.
“Giống cái người bảo vệ em lúc trước đó sao? Hình như em đã gặp anh ta rồi”, Ninh Thần nói.
Ninh Thần cũng biết đến sự có mặt của Đổng Thiên Thanh, còn Đường Thế Minh thì Ninh Thần cũng không rõ là người cô gặp có phải người bảo vệ
mà Hoắc Khải nói hay không.
“Chắc là em gặp rồi đó, lúc giáo sư Triệu Vĩnh An qua đời thì anh ta
cũng tới, rất lợi hại, không kém gì người bảo vệ em đâu”, Hoắc Khải nói.
“Vâng, thế thì tốt”, Ninh Thần gật đầu.
Hai người lại nói chuyện vài câu rồi mới nghỉ.
Sáng hôm sau, Hoắc Khải không lên công ty mà gửi một email cho người đàn ông kia.
“Việc khó giải quyết, cần gặp mặt gấp, mau đến đây nhanh”, đây là nội dung mà Hoắc Khải gửi đến.
Bốn tiếng sau, anh nhận được tin nhắn của đối phương, đã đến một tiệm cà phê nào đó trong thành phố.
Sau khi buông điện thoại, Hoắc Khải không đến tiệm cà phê luôn, mà mở phần mềm bản đồ ra để ước lượng khoảng cách.
Trong xã hội hiện nay, công cụ giao thông có tốc độ nhanh nhất chính
là máy bay. Nhưng 4 tiếng mà tới nơi được thì chỉ có thể là bay trong
nước. Hơn nữa, trừ đi thời gian làm thủ tục lên máy bay và đi từ sân bay vào thành phố ra thì còn khoảng 2 tiếng, sẽ rơi vào khoảng một ngàn cây số.
Tiếp theo là tàu cao tốc, tốc độ của tàu cao tốc rơi vào khoảng
300km/h, trừ đi thời gian chờ thì sẽ phải ngồi tàu khoảng 3 tiếng.
Cũng tức là, vị trí của người này chỉ cách anh khoảng một ngàn cây số gì đó.
Hoắc Khải vẽ một vòng tròn trên bản đồ, khu ngoại vi nhất đã là vùng duyên hải.
Nhìn những thành phố duyên hải gần với biên giới nhất, Hoắc Khải chìm vào im lặng, rồi tắt máy tính, đứng dậy đi về quán cà phê.
Đối phương có thể xuất hiện chỉ trong thời gian ngắn như vậy tức là
hắn rất coi trọng Hoắc Khải, cũng tức là, bọn họ có khả năng luôn cho
người theo dõi anh.
Từ nước ngoài về trong nước, nhưng lại không quan sát ở khoảng cách gần.
Điều này cũng có thể lý giải được. Khoảng cách gần có thể liên lạc
với người như Từ Lực Phàm hoặc những người đã bị mua chuộc, nên không
cần phải cho người theo dõi ở gần nữa. Nếu nhỡ mà bị phát hiện thì không thể nào bù đắp nổi.
Mà một ngàn cây số lại là một khoảng cách an toàn.
Nhưng thành phố đó chắc chắn không chỉ tồn tại một người, có lẽ đó là một cứ điểm của đối phương trong nước.
Có lẽ có người sẽ cho rằng cách đoán này thật tức cười. Nếu muốn biết người này đi từ đâu, sao không tra tin tức giao thông là ra.
Với sức mạnh của Hi Vọng Mới thì làm việc này không hề khó.
Bình thường muốn tra xem người này đi từ đâu, đi bằng cách nào đến thì rất dễ dàng.
Nhưng đây nào phải tình huống bình thường? Nếu Hoắc Khải muốn điều
tra lai lịch của đối phương thì ai mà biết thế lực ngầm đó có phát hiện
ra Hoắc Khải hay không.
Nếu bọn họ biết thì sẽ phản ứng thế nào?
Chỉ một cứ điểm mà thôi, Hoắc Khải không muốn đánh rắn động cỏ.
Nửa tiếng sau, anh đến quán cà phê, nhìn thấy người đàn ông đó.
Sau khi về nước, người đàn ông đó đã thay một trang phục khác, nhưng vẫn đeo kính râm.
Tiết trời gần vào đông, rất nhiều người đã ăn mặc dày cộp, thậm chí còn mặc cả áo lông vũ.
Mà người đàn ông này tuy mặc áo gió, nhưng bên trong chỉ mặc một áo
sơ mi mỏng, chứng tỏ hắn ta không đến từ phương Bắc mà là từ phương Nam.
Chỉ có phương Nam quanh năm bốn mùa ấm áp như Xuân thì mới ăn mặc vậy thôi.
Sau khi xác định đối phương đến từ phương Nam thì Hoắc Khải đã nhanh
chóng lướt qua danh sách những công ty nằm ở duyên hải miền Nam mà thế
lực ngầm đưa ra.
Thông qua địa chỉ của những công ty đó mà khoanh vùng một vài thành
phố. Lý do phán đoán rất đơn giản, loại đầy tớ như này không giống với
kiểu của Từ Lực Phàm.
Hắn ta không cần thăm dò quá sâu, chỉ cần tiếp xúc với một vài người
được chỉ định, cho nên, hắn ta không cần làm việc ở công ty.
Đã vậy thì khả năng lớn nhất chính là sinh sống ở thành phố không có
cứ điểm công ty. Chỉ như vậy thì mới giảm được khả năng bị người ta nghi ngờ.
Thế lực ngầm làm việc gì cũng cẩn thận, vậy mới phù hợp với phong cách làm việc của bọn họ.
Mà top200 công ty và dòng họ của cả nước thì có phần lớn là ở phía
Nam. Sau khi triệt tiêu những thành phố không liên quan ra thì chỉ còn
vài nơi khả nghi.
Đã đoán được đại khái thành phố của đối phương, Hoắc Khải nở nụ cười, ngồi xuống rồi chủ động vươn tay ra: “Đến nhanh thật, tôi tưởng anh mai mới đến cơ đấy”.
“Vừa hay có chút việc ở đây, nghe nói ông chủ Lý có việc nên vội vàng qua xem, dù sao làm ăn cũng là quan trọng nhất mà”, người đàn ông đó
thân thiện bắt tay, trò chuyện với Hoắc Khải. Ai không biết còn tưởng
hai người là bạn tốt cơ đấy.
“Ông chủ Lý gặp phải phiền phức gì thế, nói tôi nghe nào. Nếu giải
quyết được, công ty chúng tôi sẽ giúp anh xử lý ngay”, người đàn ông đó
nói.
“Hôm qua, sau khi đến công ty, tôi đã mở ngay một cuộc họp, thăm dò
phản ứng của nhân viên thế nào. Kết quả thì bọn họ đều phản đối cả,
không ngoài dự đoán của tôi”, Hoắc Khải nói.
“Phản đối thì có ích gì? Tôi nghĩ, đây không phải khó khăn mà ông chủ Lý nói đến chứ”, người đàn ông đó nói.
“Đúng vậy, giống như anh nói hôm trước. Công ty là của tôi, bọn họ
phản đối cũng vô dụng. Nhưng vợ tôi cũng không đồng ý, mà anh biết đấy,
công ty tôi hiện đang bán ra một phần cổ phần rồi, tuy không nhiều,
nhưng vẫn là có. Vợ tôi nói, nếu tôi cứ đòi bán thì cô ấy sẽ liên lạc
với đám đầu tư mạo hiểm kia liên hợp lại từ chối đề nghị của tôi. Cổ
phần của vợ tôi và bọn họ cộng lại cũng nhiều hơn tôi rồi. Cho nên việc
này khá là nan giải”, Hoắc Khải hỏi: “Không biết quý công ty có ý tưởng
hay kinh nghiệm gì có thể chia sẻ không?”
“Có thì có, nhưng sợ là ông chủ Lý không muốn làm thôi”, người đàn ông đó nói.
“Cách gì vậy?”, Hoắc Khải hỏi.
“Đơn giản lắm”, người đàn ông đó đó phất tay, nói thầm vào tai Hoắc
Khải: “Chúng tôi có thể phái người giết chết vợ anh, sau đó anh muốn làm gì cũng được”.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng Hoắc Khải nghe vậy vẫn thấy sởn da gà. Anh lập tức lắc đầu: “Không được! Không thể được!”
“Thật ra không phải vạn bất đắc dĩ thì chúng tôi cũng không muốn làm
vậy đâu. Đây là con đường duy nhất rồi”, người đàn ông đó nói: “Cho nên, ông chủ Lý mau chóng nghĩ cách thuyết phục vợ đi. Thật ra chúng tôi
mong là có thể giải quyết chuyện này trong hòa bình hơn là dùng đến cách khác. Dù sao thì đây cũng đâu phải cách hay, phải không nào?”