Có người của công ty Hi Vọng Mới theo dõi hàng ngày để biết có thể bán
được bao nhiêu hàng hóa tại mỗi cửa hàng tiêu thụ hàng nhái, và biết cả
về số lượng hàng được cung cấp.
Vì vậy, khi những nhà sản xuất hàng nhái này mua nguyên liệu, công ty Hi Vọng Mới cũng phân bổ lượng nguyên liệu bán cho họ dựa trên những
thông tin này. Có trả nhiều tiền hơn cũng không có nghĩa là bọn họ được
mua nhiều nguyên liệu hơn. Cho dù bọn họ có không đủ nguyên liệu để ra
hàng thì công ty Hi Vọng Mới cũng không bán thêm.
Hoắc Khải khiến cho tất cả các cửa hàng đều phải trở nên đồng nhất, không ai có thể tận dụng để kiếm lợi.
Trong vụ mua bán lần này, công ty Hi Vọng Mới kiếm được một trăm năm mươi triệu.
Một trăm triệu trước đó đưa cho Giản Tư Tư đã được tính toán kỹ
lưỡng, trừ một phần tiền thưởng cho nhân viên, phần còn lại dùng để duy
trì hoạt động bình thường của các kênh phân phối sản phẩm.
Ban đầu, cô ấy đã đề nghị bù lỗ cho các nhà phân phối, nhưng Hoắc Khải đã kiên quyết phản đối.
Các kênh phân phối sản phẩm phải tự kiểm soát rủi ro, không phải lúc
nào cũng trông chờ vào sự hỗ trợ của trụ sở chính. Khủng hoảng xảy ra
thì ai cũng phải đối mặt, chứ không phải phó mặc hoàn toàn cho trụ sở
chính giải quyết.
Vì đã muốn kiếm tiền từ chúng tôi, thì cũng phải có ý thức chấp nhận rủi ro cùng nhau.
Các đại lý cũng có thể mua hàng từ người khác, dù sao thì trụ sở chính cũng sẽ không bao giờ bù lỗ giúp một xu nào.
Quyết định này khiến Giản Tư Tư cảm thấy rất không ổn, nhà họ Hoắc
vẫn biết trợ giá bù lỗ cho các nhà sản xuất của họ, còn chúng ta chẳng
những không trợ giá mà còn muốn bán với giá gốc.
Hiện thị phần của công ty Hi Vọng Mới chỉ còn khoảng 30%. Ngoại trừ
một bộ phận khách hàng thân thiết thì chẳng ai lại đi quan tâm đến hàng
hóa giá cao.
Gần 70% thị phần bị cướp mất khiến cho số lượng đại lý phân phối của
công ty bị thu hẹp đáng kể. Không đếm xuể có bao nhiêu người đã chọn
cách rời đi vào lúc này.
Nếu tất cả mọi người đều rời đi, thì làm sao công ty Hi Vọng Mới có thể tồn tại được?
Cho nên Giản Tư Tư mới hy vọng sẽ ổn định được những người vẫn còn ở
lại. Thật không may, Hoắc Khải lại hoàn toàn suy nghĩ khác với những gì
mà cô ấy nghĩ.
Một người chỉ nhìn vào hiện tại, còn người kia thì đang nhìn vào tương lai.
Một người nói rằng hiện tại quyết định tương lai, người kia lại nói
rằng tương lai không thể thấy trước được, đánh giá tương lai dựa trên
tình hình hiện tại cũng vô ích.
Nói chung, đây chính là sự chênh lệch về khoảng cách tầm nhìn giữa
hai bên, cũng giống như chim đậu trên cành đang nói chuyện với ếch ngồi
đáy giếng vậy.
Chỉ một tháng sau, một trăm năm mươi triệu khác lại được đưa đến tay, khiến cho Giản Tư Tư không biết phải nói gì.
Ban đầu cô ấy đã nghĩ nên sử dụng một trăm triệu kia đúng cách, không thể tiêu phí một xu nào, sợ đến lúc công ty lại không còn vốn.
Nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ như hàng tỷ đồng nguyên liệu dự trữ trước đó khá hữu dụng.
Dù chỉ trông chờ vào việc bán những nguyên liệu thô này thì cũng đủ để công ty chống đỡ rất lâu.
Lần thứ hai bán nguyên liệu với giá cao, công ty Hi Vọng Mới mặc dù
cũng có lo lắng, nhưng sắc mặt của Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần thì
đã tái xanh.
Hai lần bán nguyên liệu, tiền thu về cộng lại lên tới hai trăm năm
mươi triệu, số tiền này công ty Hi Vọng Mới phải làm cả năm mới kiếm
được.
Họ còn hơn một tỷ nguyên liệu trong tay, nếu bán ra hết với mức giá
hiện tại thì còn kiếm được số tiền bằng bao nhiêu năm làm việc nữa?
Đến lúc này, Hoắc Lập Quần và Hoắc Thanh Vân mới nhận ra, âm mưu bao
vây và đàn áp công ty Hi Vọng Mới dường như đã sắp thất bại.
Nhưng họ vẫn không nản lòng, vì công ty Hi Vọng Mới dù kiếm được tiền nhưng lại mất đi thị phần.
Nắm một tỷ nguyên liệu trong tay thì sao, hợp đồng ưu tiên mua nguyên liệu của bọn họ cũng chỉ có kỳ hạn một năm. Đợi đến một năm sau thì
cũng coi như họ đã từ bỏ thị trường này hoàn toàn. Lúc đó Hi Vọng Mới sẽ dùng cách gì khác để chống lại nhà họ Hoắc được?
Nhưng một năm là quá dài, nhà họ Hoắc không thể chờ lâu như vậy.
Hoắc Lập Quần và Hoắc Thanh Vân nghiến răng nghiến lợi, chiêu mộ thêm càng nhiều nhà sản xuất tham gia cạnh tranh.
Khi có nhiều người tham gia cạnh tranh hơn, giá sản phẩm trên thị
trường sẽ trực tiếp bị đẩy xuống, lợi nhuận cũng sẽ bị bóp chặt.
Nếu như không có trợ giá bù lỗ từ nhà họ Hoắc thì nhiều người cũng không định tiếp tục.
Khi một tháng nữa trôi qua và nguyên liệu thô đã được tiêu thụ hết,
các nhà sản xuất này cũng đã từ bỏ việc tìm kiếm nhà cung cấp khác, mà
trực tiếp tìm đến Hi Vọng Mới để mua nguyên liệu.
Mọi người trong công ty đã đưa ra nhiều ý kiến trong tháng này, trong đó ý kiến được đưa ra nhiều nhất là cắt nguồn cung cấp nguyên liệu,
khiến cho các nhà sản xuất đó hết hàng!
Nhưng ý kiến này vẫn bị Hoắc Khải bác bỏ.
Anh khẳng định vẫn sẽ cung cấp nguyên liệu thô cho bọn họ bình
thường, tuyệt đối không đi theo hướng cắt nguồn cung cấp nguyên liệu
này.
Cũng như lúc đầu, không ai có thể hiểu tại sao anh lại làm như thế.
Nếu nguồn cung bị cắt và nhà sản xuất hết hàng, liệu Hi Vọng Mới có
thể chớp lấy cơ hội để giành lại thị trường? Nếu cứ để cho các nhà sản
suất hàng nhái này tiếp tục bán hàng, cho dù giá bán nguyên liệu có cao
hơn một chút, thì khi thị phần bị cướp sạch, khoản lợi nhuận từ việc bán nguyên liệu cũng không thể bằng mức giá 5 tỷ mà nhà họ Hoắc đưa ra ban
đầu.
Tuy nhiên, lợi nhuận hai trăm năm mươi triệu kia đã khiến những người này hiểu ra được một chân lý, đó là tầm nhìn và chiến lược của ông chủ
chắc chắn không phải là thứ mà họ có thể so sánh được.
Cũng giống như trong đợt khủng hoảng đầu tiên, ai có thể ngờ rằng ông chủ lại thế chấp toàn bộ khu nhà xưởng chỉ để vay một tỷ đồng sau đó đi đầu cơ nguyên liệu để bán được giá cao? Mọi người đều cho rằng ông chủ
đã điên rồi, công ty vốn đã rất khó khăn mà còn cầm tiền đi mua nhiều
nguyên liệu như vậy, lại còn không đồng ý hạ giá.
Nhưng bây giờ thì khác, Hoắc Khải đã chứng minh với bọn họ bằng sự
thật rằng mỗi bước đi của anh đều có sự tính toán kĩ lưỡng phía sau.
Bây giờ mọi người vẫn chưa thể nào hiểu được cách tiếp cận của anh,
nhưng vì anh đã kiên quyết, nên chắc chắn phải có lý do cho sự kiên
quyết đó của anh.
Còn về việc tại sao Hoắc Khải không giải thích, mọi người đều có thể hiểu được.
Bởi vì bây giờ có rất nhiều người đã rời đi khỏi công ty Hi Vọng Mới, mặc dù vẫn còn một số chưa rời đi, nhưng trong lòng họ cũng đã tồn tại
nhiều mâu thuẫn lẫn nghi ngờ.
Giải thích rõ ràng vào lúc này rất có thể sẽ bị phản bội, vậy nên cứ để thời gian trả lời là tốt nhất.
Trong tháng thứ ba bán nguyên liệu, giá cả cũng tăng thêm 30%.
Lần tăng giá này nằm ngoài dự đoán của nhiều người, khiến cho bọn họ bắt đầu mắng chửi thẳng mặt Hoắc Khải.
Giá nguyên liệu đầu vào tăng gần gấp đôi, kể cả khi giảm chi phí sản
xuất nhiều nhất có thể thì giá thành sản phẩm cuối cùng cũng sẽ gần bằng với giá của công ty Hi Vọng Mới.
Nếu muốn kiếm lời, các nhà sản xuất hàng nhái phải bán với mức giá
cao hơn Hi Vọng Mới, hoặc tiếp tục tìm đến sự trợ cấp từ nhà họ Hoắc.
Rõ ràng là ai cũng muốn chọn con đường thứ hai, vì giá cả cao nên
hiện tại không có nhiều người mua hàng của Hi Vọng Mới, nên nếu họ cũng
bán với giá này thì e rằng cũng không ai thèm mua.
Hơn nữa, nhà họ Hoắc đã muốn bọn họ giúp bao vây công ty Hi Vọng Mới thì đương nhiên cũng phải trả giá.
Hoắc Lập Quần và Hoắc Thanh Vân hiện tại cũng có chút đau đầu, nguyên liệu đều do Hoắc Khải kiểm soát, bọn họ cũng không còn cách nào khác.
Giám đốc bộ phận quan hệ công chúng đã bị sa thải, nhưng người mới
tới cũng chẳng biết phải làm gì. Các nhà cung cấp quy mô lớn trong nước
đều đã được Hoắc Khải ký hợp đồng trước, nếu như họ vi phạm hợp đồng một lần thì phải mất mấy năm làm không công mới đền nổi.
Những người này có thể sợ hãi thế lực của nhà họ Hoắc, nhưng đối mặt
với mức thiệt hại cao ngất trời, làm sao bọn họ có thể chọn cách phá sản để giúp nhà họ Hoắc được.
Kế hoạch được Hoắc Khải lập ra trước đây, bây giờ đã bắt đầu thể hiện sức mạnh của nó.
Nhà họ Hoắc đã phải nhờ đến các luật sư của phòng pháp chế tiến hành
khởi kiện lên tòa án, yêu cầu điều tra toàn diện về vụ độc quyền nguyên
liệu của công ty Hi Vọng Mới.
Nhưng cho dù có thể khởi tố, thì sau khi điều tra rõ ràng, rồi tiến
hành xét xử, nhanh nhất cũng phải mất mấy tháng, còn có thể phải đợi đến một năm sau.
Mà bây giờ yêu cầu của các nhà sản xuất cũng rất rõ ràng, nếu nhà họ
Hoắc muốn chúng tôi đảm bảo chất lượng thì phải trợ giá bù lỗ cho chúng
tôi, còn nếu không thì chúng tôi không thể duy trì mức giá hiện tại.
Không có lợi nhuận thì làm gì nữa, chẳng lẽ bắt chúng tôi làm việc không công sao?
Nếu nhà họ Hoắc không quan tâm thì bọn họ sẽ đi tìm các nhà cung cấp
nội địa cấp thấp khác, sau khi hạ thấp chất lượng thì chi phí cũng sẽ
giảm xuống, và bọn họ sẽ có lợi nhuận.
Hoắc Lập Quần và Hoắc Thanh Vân đương nhiên sẽ không đồng ý với điều
này, lý do khiến các nhà sản xuất hàng nhái này có thể hoạt động phần
lớn là vì chất lượng sản phẩm giống với Hi Vọng Mới nhưng giá thành lại
rẻ hơn. Nếu như chất lượng giảm xuống thì ai sẽ còn muốn mua những thứ
hàng nhái này nữa?
Trên thị trường sản phẩm giảm cân có biết bao nhiêu thương hiệu khác, tại sao công ty Hi Vọng Mới có thể phát triển mạnh đến như vậy, đó
chẳng phải là vì sản phẩm của bọn họ có thể phát huy được tác dụng hay
sao?
Nhà họ Hoắc nhìn thấy được điều này rất rõ ràng, nên họ sẽ không tự đào mồ chôn mình.
Cuối cùng, Hoắc Lập Quần và Hoắc Thanh Vân đã đồng ý trợ cấp 30%
chênh lệch giá cho các nhà sản xuất để đảm bảo lợi nhuận của họ.
Tuy nhiên, vào tháng thứ tư, khi Hoắc Khải tăng giá 30% thêm một lần
nữa, Hoắc Lập Quần và Hoắc Thanh Vân đã không thể chịu đựng được nữa.
Chỉ riêng giá nguyên liệu đầu vào đã đắt hơn thành phẩm rồi, vậy tiếp tục chơi thế nào đây?
Chẳng lẽ bảo họ tiếp tục trợ giá bù lỗ 60% cho những người kia hay sao?
Cho dù nhà họ Hoắc làm ăn lớn nên chút tiền này cũng có thể chi ra
được, nhưng còn tháng sau thì sao? Nếu tháng sau giá lại tăng thì sao?
Phương pháp của Hoắc Khải cũng giống như luộc ếch trong nước ấm, phải mất một thời gian thì những người đó mới hiểu ra rằng bọn họ đều đã trở thành cá nằm trên thớt, chỉ còn chờ bị giết chết.