Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần nghe thấy thế thì sững người, sau đó nhìn chằm chằm Hoắc Khải với vẻ mặt u ám.
Hoắc Lập Quần đập bàn, sẵng giọng nói: “Họ Lý kia, anh nghĩ anh là cái thá gì? Hay anh cảm thấy nhà họ Hoắc không trị được anh?”
“Tôi lại không cảm thấy nhà họ Hoắc bó tay với tôi, nhưng thủ đoạn
của các anh quá đê hèn khiến tôi không nhìn nổi mà thôi. Dùng thủ đoạn
bỉ ổi này mà muốn tôi khuất phục sao? Anh cho rằng, Hi Vọng Mới dễ dàng
bị đánh đổ như vậy sao! Đồng minh của chúng tôi, cũng không phải người
ăn chay đâu”, Hoắc Khải nói.
“Đồng minh?”, Hoắc Lập Quần lạnh giọng nói: “Anh đang nói đến quốc tế Đường Thị sao? Không sai, thật sự chúng tôi rất nể quốc tế Đường Thị,
nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sợ ông ấy! Công ty nhỏ như công ty
của anh, nhà họ Hoắc muốn loại bỏ thì dễ như trở bàn tay. Anh cho rằng
quốc tế Đường Thị sẽ thật sự vì Hi Vọng Mới mà trở mặt với nhà họ Hoắc
sao? Ảo tưởng quá đấy!”
Hoắc Thanh Vân cũng đứng lên nói: “Không sai, Hi Vọng Mới phát triển
rất tốt, nhưng đứng trước nhà họ Hoắc chúng tôi thì không đáng nhắc đến. Anh vừa tham gia vào thị trường chưa lâu, không hiểu sự khốc liệt trên
thương trường. Chỉ cần nhà họ Hoắc muốn thì không ai ngăn được chúng
tôi”.
“Nếu các anh đã cảm thấy nhà họ Hoắc nhất định sẽ thắng thì hà tất
phải đến công ty chúng tôi đưa ra phương án thu mua gì đó chứ. Tôi nói
thẳng cho các anh biết, Hi Vọng Mới có thể chết, nhưng tuyệt đối sẽ
không bán cho các anh!”, Hoắc Khải nói.
Sắc mặt hai anh em Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần càng khó coi nhưng không nói được lời nào.
Những người phụ trách công ty nhỏ mà anh ta từng gặp đến giờ phút này thì đã sớm bị doạ cho hai chân không đứng vững, không ngừng cầu xin họ. Còn người như Hoắc Khải, họ vẫn chưa từng gặp, nhưng cuối cùng vẫn
chung một kết cục mà thôi.
Thứ mà không có được thì sẽ tiêu diệt nó. Đây chính là phong cách của nhà họ Hoắc.
Thái độ của Hoắc Khải đã vô cùng rõ ràng, thà chết chứ không phục.
Hoắc Thanh Vân lạnh lùng nói: “Anh Lý, tốt nhất là anh suy xét cho kỹ,
nhiều nhân viên đang theo anh kiếm cơm. Nếu xử lý công việc theo cảm
tính thì chính là không có trách nhiệm với họ”.
“Tư Tư, tiễn khách”, Hoắc Khải không thèm nhìn họ mà nói luôn.
Giản Tư Tư lập tức đi qua bên đó, nói: “Mời các anh về cho”.
Người ta đã ra lệnh đuổi khách thì Hoắc Lập Quần và Hoắc Thanh Vân có muốn giải quyết chuyện này trong hoà bình cũng không thể làm mất mặt
nhà họ Hoắc.
Họ chỉ lạnh lùng hừ một tiếng rồi rời đi.
Nhưng trước khi đi, Hoắc Thanh Vân còn ném lại một câu đầy hằn học:
“Theo tôi biết, dòng tiền của Hi Vọng Mới không dư dả gì, chỉ có hai ba
trăm triệu tiền mặt, các người có thể chống đỡ được bao lâu? Đến khi
không chống đỡ nổi nữa thì cũng không còn cái giá này đâu!”
Hoắc Khải không thèm quan tâm đến họ, quay sang thản nhiên nói chuyện với Ninh Thần.
Mấy người Hoắc Lập Quần và Hoắc Thanh Vân thấy vậy thì càng tức tối, lúc này với dậm dật rời đi.
Khi họ đi, còn có rất nhiều nhân viên của Hi Vọng Mới tỏ vẻ đuổi người, nhưng cũng nhiều người lo lắng nhìn về phía văn phòng.
Quyết định của tầng quản lý cao cấp đối với họ mang tính khích lệ
tinh thần rất lớn và cũng cảm thấy rất thoả mãn. Nhưng nhà họ Hoắc dù
sao cũng là nhà họ Hoắc, là sự tồn tại mà Hi Vọng Mới không thể chiến
thắng.
Đối địch với công ty như vậy, tuyệt đối không phải là cách tốt.
Tầng lớp quản lý cao cấp có thể vì mặt mũi mà không quan tâm sống
chết của cấp dưới, nhưng họ nhất định phải cân nhắc đường lui cho mình.
Thế là, rất nhiều người bắt đầu suy xét đến chuyện tìm công ty khác.
Giản Tư Tư cũng kịp thời nhắc nhở Hoắc Khải điểm này, nhưng Hoắc Khải chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu: “Đãi cát tìm vàng, những người còn lại chắc
chắn chính là những người tinh nhuệ”.
Sau khi Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần rời đi ba tiếng đồng hồ thì
có càng nhiều cửa hàng Taobao xuất hiện. Thậm chí cả mảng bán hàng
truyền thống cũng có không ít đại lý không rõ nguồn gốc xuất hiện, bán
hàng với giá thấp hơn.
Cả cửa hàng trực tuyến và truyền thống đều bị tấn công khiến ngắn
ngủi chỉ trong thời gian một tuần, Hi Vọng Mới đã chịu tổn thất nặng nề.
Do lượng hàng bán không bằng trước đây, số lượng hàng tồn đọng quá
lớn khiến những đại lý chính thức thường xuyên phàn nàn. Thậm chí có
không ít đại lý đã mua hàng từ kênh khác rồi bán ra với giá thấp.
Hành động này chính là một kiểu phản bội, nhưng đứng trước lợi ích, còn có ai muốn cân nhắc đến những chuyện khác.
Một tuần, hai tuần, một tháng, hai tháng.
Số lượng nhân viên từ chức ở Hi Vọng Mới ngày càng nhiều, từ tháng thứ hai lại có thêm hơn trăm người rời đi.
Mà công ty lại phải bỏ ra càng nhiều chi phí hơn nữa.
Vì hàng không bán được, anh muốn dùng giá tương đương để duy trì các
kênh bán hàng thì phải giảm lợi nhuận, thế chẳng khác gì đã rét vì tuyết lại giá vì sương.
Đây cũng là lần đầu tiên công ty Hi Vọng Mới gặp cảnh thua lỗ. Khi
báo cáo lỗ của tháng được công bố thì đến giám đốc tài chính Giản Tư Tư
cũng phải nhíu mày.
Cô ấy thật sự không nhịn nổi chạy đi tìm Hoắc Khải, hỏi anh rốt cuộc lúc nào mới có thể cải thiện tình hình này.
Bây giờ, tình hình tài chính đang trong tình cảnh tiền vào nhỏ giọt,
tiền ra như nước. Nếu cứ như vậy thì chỉ còn nước đóng cửa mà thôi.
Mà vào lúc này, nhà họ Hoắc lại đến lần thứ ba, nhưng hai anh em nhà kia không đến mà chỉ cử một nhân viên bình thường đến.
Phương án thu mua cũng đổi một bản khác, giá cũ năm tỷ, bây giờ chỉ còn ba tỷ thôi.
Hơn nữa, đối phương nói cũng rất rõ ràng, nếu Hi Vọng Mới vẫn không
đồng ý phương án thu mua này thì phương án lần sau chỉ có một tỷ, thậm
chí còn ít hơn.
Đừng nói người khác, đến của Mục Thế Kiệt cũng đứng ngồi không yên.
Dù sao, chuyện mua bán Hi Vọng Mới cũng có liên quan đến ông ta.
Chưa nói đến quyền cổ phần ở tổng công ty mà còn không ít quyền cổ
phần ở chi nhánh Giáp Tử. Giá bán đi càng thấp thì ông ta thiệt hại càng nhiều.
Lúc đầu, vì công thức pha chế mới bị tiết lộ suýt chút nữa thì phá
sản nên sau đó chi nhánh Giáp Tử đã được bán cho Hoắc Khải với giá chưa
đến mười triệu. Chuyện này vẫn luôn là nỗi đau trong lòng Mục Thế Kiệt.
Ông ta vẫn luôn nghĩ, trong đợt khủng hoảng lần hai này, khi còn có thể bán được giá tốt, sao lại không bán chứ.
Có lẽ trước đây, ông ta cũng rất sẵn sàng tin tưởng Hoắc Khải, nhưng
trước khủng hoảng không thể tưởng tượng nổi trước mắt, ông ta chỉ có thể tin vào tiền bạc.
Khi bản thân ông ta còn chưa có câu trả lời, thì có vài người cũng sở hữu quyền cổ phần của công ty Giáp Tử đã cùng tới, tỏ ra không vui vẻ
gì, kêu gọi tổng công ty phải cho họ một đáp án.
Mục Thế Kiệt đứng ở bên cạnh, còn chưa mở miệng ra khuyên nhủ. Điều này cũng thể hiện thái độ của ông ta.
Cuối cùng, Hoắc Khải kêu Ninh Thần và Giản Tư Tư đưa cho họ một phương án.
Dựa vào giá trị hiện tại, thu mua cổ phần trong tay những người này.
Giá cả của mỗi cổ phần đều theo tính theo giá ba tỷ mà nhà họ Hoắc
đưa ra trong phương án thu mua. Có một vài người tính toán, cảm thấy giá cả khá hợp lý, thì bán ngay tại chỗ. Chỉ có số ít cảm thấy không đáng
hoặc không hài lòng với giá này.
Lúc đầu, nhà họ Hoắc có thể trả năm tỷ cơ mà, bây giờ tự nhiên mất đi hai tỷ. Khoản tiền này, tổng công ty phải bỏ ra!
Hoắc Khải không thèm để ý đến ý kiến của những người này. Họ bán hay không cũng chỉ có bấy nhiêu tiền mà thôi.
Vốn dĩ, cổ phần còn lại của chi nhánh Giáp Tử chỉ còn hơn 30%, sau một hồi thu mua, chỉ còn lại không đầy 18%.
Trừ Mục Thế Kiệt ra thì đa số đều bán lại cổ phần, rút vốn bằng tiền mặt.
Hơn nửa tháng sau, Ninh Thần nói cho Hoắc Khải biết, Mục Thế Kiệt cũng đến để rút vốn.
Ông ta chỉ để lại 1% cổ phần, có thể vì ngại mặt mũi.
Nếu Mục Thế Kiệt cũng đã làm thế, thì những người còn lại sao còn duy trì được thêm nữa.
Chuyện này khiến Ninh Thần rất buồn phiền.
Mục Thế Kiệt thuộc tầng lớp quản lý cao cấp lâu nhất, góp sức với
công ty từ khi thành lập cho đến bây giờ. Từ trước đến nay, đãi ngộ dành cho ông ta cũng không ít, ngoài việc chia lãi tức thì lương cũng rất
cao.
Thế mà khi tai hoạ ngập trời, thì tổng quản lý Mục lại chọn con đường khác.
“Nghĩ thoáng ra một chút, bây giờ họ đi, chưa chắc đã không phải là
chuyện tốt. Vì cuộc khủng hoảng này, chúng ta vẫn có thể xử lý. Nếu thật sự gặp phải khủng hoảng không thể giải quyết thì những chuyện như này
xảy ra cũng rất bình thường”, Hoắc Khải nói.
Nụ cười vẫn tràn đầy trên khuôn mặt của anh, từ đầu đến cuối anh vẫn tỏ ra vô cùng thoải mái.
Tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi, rốt cuộc, Hoắc Khải làm thế
nào mà ở trong tình huống như thế này vẫn có thể giữ bình tĩnh.
Lẽ nào, người này thật sự không hiểu, tình hình của công ty đã tồi đến mức nào rồi sao?
Sau ngày đó, trong tất cả các chi nhánh của Hi Vọng Mới chỉ còn 1% cổ phần ở trong tay của Mục Thế Kiệt, còn lại 99% đều quay về tổng công
ty.
Vì thế mà tổng công ty lại phải chi ra một khoản tiền lớn, khiến cho tài chính đã khó khăn lại càng chồng chất khó khăn.
Bây giờ, Giản Tư Tư cũng lo đến bạc cả tóc, mỗi ngày ngồi trong văn
phòng nghĩ đến làm thế nào để kiếm thêm được nhiều tiền. Điều này cũng
ảnh hưởng khiến tâm trạng của cô ấy trở nên nóng nảy hơn nhiều.
Cho đến một ngày, khi Ninh Hạo Bân đến giao tài liệu thì Giản Tư Tư đang bận rộn gọi điện cho ngân hàng.