Hoắc Khải bước đến, ngồi xuống ghế bên cạnh bàn họp, sau đó ngước mắt lên nhìn mấy người đối diện.
Anh cứ nhìn như vậy, hoàn toàn không có ý muốn mở miệng trước. Hoắc
Khải không nói chuyện, Ninh Thần cũng không lên tiếng, còn các quản lý
khác của công ty đương nhiên cũng duy trì im lặng.
Lời giải thích kiên nhẫn của phòng pháp chế trái ngược hẳn với sự im lặng lúc này.
Người của công ty Hi Vọng Mới còn đỡ, vốn bọn họ cũng không biết nên
nói gì, nên nếu phải giữ im lặng hay gì thì cũng dễ thích ứng.
Nhưng người của nhà họ Hoắc lại không suy nghĩ như vậy. Bọn họ cứ
tưởng sau khi mấy người Hoắc Khải đến thì nên mở miệng trước để nói gì
đó, cho dù không hoang mang lo sợ thì ít nhất cũng nên hỏi xem có chuyện gì chứ.
Nhưng Hoắc Khải cứ nhìn bọn họ như vậy, ánh mắt sắc bén vô cùng, làm
họ tự dưng có cảm giác mình giống như một đứa trẻ vừa phạm lỗi, đang đợi bị người lớn trách phạt.
Lần này người nhà họ Hoắc có hai anh em Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần đến.
Lần trước hai người đã chịu thiệt ở công ty của Miêu Nhất Khoa, nên vẫn luôn muốn báo thù Hoắc Khải.
Nhưng đáng tiếc là Hoắc Khải lại kịp thời tìm được Quốc tế Đường Thị làm chỗ dựa, khiến nhà họ Hoắc phải kiêng dè vô cùng.
Nhưng Hoắc Khải để Quốc tế Đường Thị cùng tham gia kinh doanh nhà máy điện tử, đồng nghĩa với việc tát một cái vào mặt nhà họ Hoắc, khiến
người ta khó mà nhịn được.
Cộng thêm việc tiềm lực phát triển vô cùng lớn của công ty Hi Vọng
Mới khiến người nhà họ Hoắc thấy mà thèm, thì sau một hồi thảo luận,
cuối cùng quyết định để hai anh em này đến đây một chuyến để hù dọa Hoắc Khải, xem có chiếm được cái lợi gì không.
Đương nhiên, hù dọa cũng không thể chỉ dựa vào mồm miệng, với thực
lực của nhà họ Hoắc mà muốn đối phó với Hi Vọng Mới thì không thiếu
cách.
Khi áp lực hình thành từ sự im lặng đã tích lũy đến một mức khiến
người ta không thể chịu nổi nữa, cuối cùng hai anh em Hoắc Thanh Vân và
Hoắc Lập Quần đã không nhịn nổi.
Bọn họ rất không thích bầu không khí như thế này, rõ ràng là họ đến gây chuyện, sao lại làm như mình bị người ta bắt nạt vậy.
Hoắc Thanh Vân mở miệng trước, trầm giọng nói: “Ai là người phụ trách của công ty mấy người, lập tức ra nói rõ với nhà họ Hoắc chúng tôi, nếu không, nhà họ Hoắc trước nay đều không nể nang gì những người đối địch
với lợi ích của mình đâu”.
Vừa bắt đầu đã nói những câu có tính áp chế, khiến Ninh Thần cũng có
đôi chút căng thẳng, cho dù biết những chuyện này không liên quan đến
mình, nhưng ngồi đối diện là người của nhà họ Hoắc đó.
Đấy là một gia tộc lớn có giá trị tài sản lên đến trăm tỷ tệ, trước mặt họ, Hi Vọng Mới yếu ớt như một đứa trẻ vậy.
Lúc này Hoắc Khải nói: “Nhà họ Hoắc có thể không nể nang, nhưng Hi
Vọng Mới chúng tôi cũng không phải là quả hồng mềm, ai muốn bóp nặn sao
cũng được. Nếu nhà họ Hoắc muốn lạm dụng mấy thủ đoạn hạ đẳng để đạt
được điều gì đó, thì mấy người sẽ phải thất vọng thôi”.
“Ý của sếp chúng tôi là...”, Giản Tư Tư vô thức muốn giải thích điều gì, nhưng lại bị Hoắc Khải giơ tay ngăn lại.
Anh thản nhiên nói với Hoắc Thanh Vân dường như đang tức giận bừng
bừng kia: “Tôi đã nghe người ta nói rồi, mấy người muốn theo đuổi hợp
tác giữa nhà máy điện tử và Quốc tế Đường Thị. Trước tiên nhà máy điện
tử là của Miêu Nhất Khoa, thứ hai vụ làm ăn này là của nhà họ Cơ, cho
nên mấy người không đi tìm hai bên đó mà lại chạy tới Hi Vọng Mới diễu
võ dương oai, tôi có thể hiểu rằng nhà họ Hoắc đang thượng đội hạ đạp
không? Lẽ nào bọn tôi chính là quả hồng mềm sao? Mấy người muốn dọa ai
thì cứ nói đi, tôi nghe là được rồi. Còn nếu không có việc gì khác để
làm thì có thể rời đi được rồi, dù sao thì thời gian của mọi người cũng
rất quý báu”.
Thái độ chống đối của Hoắc Khải khiến người bên nhà họ Hoắc tức xanh mặt, cũng làm người bên Hi Vọng Mới tim đập thình thịch.
Người có thể ngồi ở đây đều là quản lý cấp cao của công ty, đã theo
Hoắc Khải rất lâu rồi, nhưng đến tận lúc này họ mới nhận ra, sếp của
mình thật sự rất cá tính.
Đối với sự tồn tại giống như nhà họ Hoắc đây mà còn dám nói thẳng như vậy, thì còn việc gì anh không dám làm?
Tuy rằng cảm thấy như vậy có thể sẽ chọc giận nhà họ Hoắc, nhưng họ
không thể không thừa nhận rằng có người sếp như vậy quả thật rất đã!
Chí ít thì cũng không sợ bị người khác bắt nạt còn phải nhún nhường rồi.
Làm người ấy mà, ai chẳng muốn ưỡn thẳng ngực ra mà sống, cho dù làm đúng hay sai cũng không muốn cúi đầu.
Suy nghĩ như vậy khiến họ nhanh chóng nảy sinh tư tưởng cùng căm thù
địch, lúc nhìn người nhà họ Hoắc lần nữa thì ánh mắt đã dần trở nên sắc
bén.
Muốn gây rắc rối cho Hi Vọng Mới chúng tôi, cho dù có là nhà họ Hoắc thì đã sao! Chúng tôi chẳng sợ ai hết!
Người nhà họ Hoắc cũng cảm nhận được điều này, bọn họ có chút hoang mang.
Lúc nãy mấy quản lý cấp cao đối với bọn họ đều là thái độ sợ hãi đầy
kính nể đối với một gia tộc lớn, nhưng bây giờ dường như mấy người này
đã biến thành con người khác, ai nấy cũng dũng cảm vô cùng.
Ánh mắt này nếu để người không biết chuyện nhìn thấy có khi còn tưởng họ là công ty cùng cấp bậc.
Sự thay đổi này khiến họ cảm thấy không thoải mái. Hoắc Lập Quần cũng đứng lên, hai tay chống xuống mặt bàn, hơi hướng thân mình về phía
trước. Đây là một tư thế mang theo tính áp bức, Hoắc Lập Quần đã quen
dùng cách này để tạo áp lực tâm lý cho người khác.
“Có thể anh nói không sai, nhưng anh là người đại diện pháp lý cho
công ty. Thế nào gọi là đại diện? Chính là công ty phải chịu trách nhiệm gánh vác mọi hậu quả mà anh làm. Đừng có nói nhà họ Cơ hay gì, tôi chỉ
biết, chuyện này xuất phát từ anh, thì anh phải chịu trách nhiệm giải
quyết. Nếu không giải quyết được thì nhà họ Hoắc chúng tôi sẽ dốc toàn
lực để đối phó với Hi Vọng Mới. Cho dù bị người ta nói là bắt nạt người
khác thì đã sao, một công ty có giá trị sản lượng một năm đạt một tỷ,
giá trị ước tính năm tỷ, trong mắt nhà họ Hoắc chúng tôi còn chẳng bằng
một công ty chi nhánh. Muốn diệt mấy người, dễ như trở bàn tay. Mấy năm
nay những công ty nhỏ bị chúng tôi đánh bại nhiều vô số kể, trong số họ
cũng có rất nhiều người không biết trời cao đất dày như anh đấy!”
Lời của Hoắc Lập Quần khiến người của Hi Vọng Mới đều tức giận vô cùng.
Hi Vọng Mới giờ đã được rất nhiều người tôn trọng, được tôn vinh là
doanh nghiệp hàng đầu trong lĩnh vực giảm béo, biết bao nhiêu công ty
tranh giành muốn hợp tác cùng, cho dù không hợp tác thì thấy bọn họ cũng đều phải tỏ ra khách sáo.
Nào có giống như nhà họ Hoắc, vừa mới bắt đầu đã xem thường các kiểu, làm như Hi Vọng Mới của bọn họ thật sự chẳng đáng là gì vậy.
Hoắc Khải biết Hoắc Lập Quần nói vậy là để dễ dàng áp chế đối thủ hơn.
Đầu tiên là hạ thấp địa vị của anh, rồi nâng cao địa vị của nhà họ
Hoắc, lâu dần cứ như vậy, khiến cho khoảng cách giữa hai bên càng lớn,
tạo thành một loại ám thị tâm lý cho người khác.
Nhiều người gặp phải tình huống như vậy đều vì tức giận mà quên đi mất việc mình nên làm là gì.
Nhưng Hoắc Khải không như vậy. Anh bình tĩnh vô cùng, cho dù Hoắc Lập Quần có nói gì cũng đều không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Bây giờ cũng vậy, anh đứng lên, nói với Hoắc Lập Quần: “Không vừa ý
thì nói nửa câu cũng là thừa. Nếu nhà họ Hoắc muốn gây rắc rối thì cứ
việc, còn nếu mấy người chỉ muốn đến khua môi múa mép thì chúng tôi còn
nhiều việc khác phải làm lắm, không có thời gian mà dây dưa ở đây đâu.
Tư Tư, không cần quan tâm mấy người này, có việc gì thì làm việc nấy
đi”.
Nói xong, Hoắc Khải đi thẳng ra khỏi phòng họp.
Sự rời đi dứt khoát của anh khiến người nhà họ Hoắc ngây hết cả ra.
Còn mấy người Ninh Thần, Giản Tư Tư thấy anh đi rồi, còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là cũng rời đi theo.
Lúc bọn họ rời đi, thậm chí còn không thèm nhìn lại người nhà họ Hoắc.
Quả thật là khác xa thái độ cung kính, kính nể lúc trước một trời một vực.
Hoắc Lập Quần thấy người của Hi Vọng Mới lũ lượt rời đi, tức đến tái xanh mặt.
Mấy người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Rõ ràng là kém xa nhà họ Hoắc, tại sao lại không sợ bọn họ chút nào?
Lúc ở nhà máy điện tử của Miêu Nhất Khoa, Hoắc Khải là đại diện đàm
phán thì nói chuyện mạnh miệng cũng là điều dễ hiểu, nhưng lần này là
người nhà họ Hoắc đến gây chuyện, tại sao anh vẫn lấn lướt như vậy?
Lẽ nào tên này vẫn luôn chẳng coi nhà họ Hoắc ra gì?
Làm sao có thể chứ!
Tính cách có mạnh mẽ đến thế nào đi chăng nữa cũng nên hiểu rằng trứng không thể chọi đá!
Hoắc Thanh Vân mặt nặng như chì nhìn Hoắc Lập Quần ra ý hỏi.
Hoắc Lập Quần nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt u ám nói: “Nếu họ đã không biết điều thì cứ làm theo kế hoạch”!
“Được”, Hoắc Thanh Vân gật đầu đáp.
Sau đó người nhà họ Hoắc cũng rời khỏi phòng họp.
Khi nghe nói người nhà họ Hoắc đã rời đi, những quản lý cấp cao đang
tụ tập trong văn phòng cũng đều thở phào một hơi. Nhưng sau đó người có
tâm tư tinh tế như Giản Tư Tư lại không kìm được lo lắng mà nhìn Hoắc
Khải hỏi: “Sếp ơi, như vậy sẽ không đắc tội nhà họ Hoắc quá chứ? Cho dù
lúc ban đầu họ không có lý do thì giờ cũng bị chọc tức, sau này đến gây
sự với chúng ta cũng rất bình thường”.
Một công ty gia đình quy mô lớn mà muốn quyết tâm gây sự với anh thì cũng rất đáng sợ.
Cuộc chiến trên thương trường không cần quá nhiều lý do. Người ta
giỏi hơn anh, muốn đối phó anh thì chỉ cần một câu nói mà thôi. Những ví dụ về việc vì đắc tội mà bị người ta chỉnh cho đến mức phá sản trên
thương trường nhiều không kể hết, trước đây Hi Vọng Mới chưa từng gặp
phải, bây giờ đã đụng đến rồi.