“Sao lại thế cơ chứ, bố tôi luôn tán thưởng anh, còn thường xuyên nhắc tới anh trước mặt tôi đấy”, Đường Trọng Vi nói.
“Vậy sao?”, Hoắc Khải cười nói: “Chủ tịch Đường tiếng tăm lẫy lừng mà nhắc tới tôi thì đúng là vinh hạnh của tôi”.
“Thế được tôi nhắc tới thường xuyên thì không vinh hạnh à?”, Đường Trọng Vi hỏi.
Vừa dứt lời là cô lập tức đỏ mặt, bởi vì cô ấy nhận ra câu nói này cứ như có hàm ý khác vậy.
Đường Trọng Vi không thể thực sự quên được vị hôn phu trước kia của
mình, nhưng so với tên giả mạo thì Hoắc Khải khiến cô ấy cảm thấy giống
người đàn ông đó hơn, vậy nên anh đã dần thay thế bóng hình tận sâu
trong lòng cô ấy.
Chỉ có điều cô ấy không thể thừa nhận, thậm chí là không dám nghĩ tới phương diện này, bởi vì cứ nghĩ tới là cô ấy lại cảm thấy kỳ vọng suốt
hai mươi mấy năm của mình cứ như một trò cười.
Rõ ràng đã nói là muốn ở bên người kia suốt đời, nhưng rồi cô ấy lại
thay lòng đổi dạ chỉ trong một năm ngắn ngủi, vậy đây là thứ tình yêu gì chứ?
Cho nên cảm giác của Đường Trọng Vi với Hoắc Khải vô cùng phức tạp.
Cô có hảo cảm với người đàn ông này, nhưng cũng luyến tiếc quá khứ,
càng không muối mặt thừa nhận được. Đủ mọi nguyên nhân cộng lại mới tạo
thành tình huống như lúc này, mập mờ và không rõ ràng.
Hoắc Khải không hề nghĩ nhiều vì câu nói của Đường Trọng Vi, cho dù
Đường Trọng Vi thật sự ám chỉ điều gì thì anh cũng chỉ giả vờ không
hiểu. Dù sao anh cũng đã kết hôn rồi, không thể tùy tiện dây dưa với một cô gái khác được, huống chi anh chỉ coi Đường Trọng Vi như cô bạn hàng
xóm, trước kia nếu không vì lợi ích của gia tộc thì anh sẽ chẳng đính
hôn với Đường Trọng Vi.
Để xoa dịu sự xấu hổ trong lòng, Đường Trọng Vi hỏi: “Phải rồi, lần
này anh tới là để bàn chuyện hợp tác với bố tôi, hay là bàn về nhà máy
điện tử lần trước?”
“Không, là sản nghiệp của tôi”, Hoắc Khải nói.
“Hi Vọng Mới ấy hả?”
Sau khi biết câu trả lời, Đường Trọng Vi nhắc nhở: “Hình như quốc tế
Đường Thị chúng tôi không có sản nghiệp nào làm về ngành giảm béo cả,
bây giờ bố tôi cũng rất cẩn thận trong việc đầu tư, chưa chắc ông ấy đã
đồng ý”.
“Yên tâm, đã hợp tác với quốc tế Đường Thị thì sao lại là bán thuốc
giảm béo được. Công ty Hi Vọng Mới làm về nhiều mảng, không chỉ có ngành này thôi đâu”, Hoắc Khải nói.
Nghe vậy, Đường Trọng Vi cười nói: “Vậy là tốt rồi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, tài năng kinh doanh của anh đỉnh thật. Chưa được bao lâu
mà anh đã mở rộng quy mô ra như thế rồi. Lần trước bố tôi còn nói là ông ấy có mấy người bạn mở quỹ đầu tư mạo hiểm, bọn họ đều mua cổ phiếu ở
chỗ anh hết”.
Một cổ phiếu của Hi Vọng Mới là mười ngàn, tổng cộng phát hành một phần mười vốn cổ phần, có tất cả một trăm triệu cổ phiếu.
Nói đơn giản hơn thì giá cả mà Hoắc Khải đặt ra cho công ty ít nhất
cũng đạt mốc một ngàn tỷ đô la, cũng chính là mười ngàn tỷ nhân dân tệ.
Nói thật ra, rất nhiều người cảm thấy anh bị điên mới có suy nghĩ ấy.
Tính trên phạm vi cả thế giới cũng chẳng có mấy công ty đạt quy mô
hàng ngàn tỷ đô, chỉ là một công ty làm về giảm béo mà cũng muốn trở
thành cây đại thụ như thế hay sao?
Tất cả những quỹ đầu tư mạo hiểm mua cổ phiếu của Hi Vọng Mới đều bị
người ta nói là quăng tiền qua cửa sổ, thậm chí còn có nhà đầu tư còn
làm ầm lên với quỹ đầu tư mạo hiểm.
Quốc tế Đường Thị cũng có mấy quỹ đầu tư mạo hiểm, nhưng không đầu tư vào Hi Vọng Mới. Mặc dù Đường Quốc Diệu cho rằng năng lực cá nhân của
Hoắc Khải khá tốt, nhưng năng lực cá nhân và tiềm lực phát triển của
công ty là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nó giống với việc Hạng Vũ có tài hơn Lưu Bang, nhưng cuối cùng người
giành được giang sơn và làm hoàng đế lại không phải là Sở bá vương.
Đường Trọng Vi không hiểu nhiều về chuyện làm ăn, cũng không cảm thấy hứng thú.
Bọn họ trò chuyện một lát trên xe là tới trụ sở của quốc tế Đường Thị.
Vốn dĩ Đường Trọng Vi định sắp xếp cho Hoắc Khải nghỉ ngơi trước một
lúc, hôm sau chuẩn bị tinh thần sẵn sàng rồi đi bàn chuyện công việc.
Nhưng Hoắc Khải là kiểu người đã quyết thì phải làm luôn, tuyệt đối
không kéo dài, hơn nữa bây giờ thời gian là thứ quan trọng nhất, anh
không thể lãng phí một giây một phút nào được.
Vốn dĩ theo tình huống bình thường thì cấp bậc như Hoắc Khải sẽ không thể đàm phán trực tiếp với Đường Quốc Diệu trong các cuộc đàm phán hợp
tác chính thức được.
Muốn đàm phán trực tiếp với Đường Quốc Diệu thì ít nhất cũng phải sở
hữu khối tài sản từ trăm tỷ trở lên, còn Hi Vọng Mới bây giờ mới có
khoảng năm tỷ, cho dù nhân đôi lên thì cũng mới là chục tỷ, còn lâu mới
đạt tiêu chuẩn.
Nhưng bởi vì Hoắc Khải là bạn tốt với Đường Trọng Vi, có Đường Trọng Vi dẫn đường, ai dám ngăn cản anh đây?
Sau khi đi theo Đường Trọng Vi vào văn phòng, Đường Quốc Diệu tỏ ra
rất thân thiện, Đường Trọng Vi còn cố tình mè nheo với ông ấy, nằng nặc
đòi Đường Quốc Diệu phải đích thân bàn chuyện hợp tác với Hoắc Khải.
Nếu là người khác thì có thể Đường Quốc Diệu sẽ không nể mặt, nhưng
con gái ruột của mình thì lại khác, nếu không thì về nhà ông ấy sẽ bị
túm râu mất.
Tuy đã đồng ý sẽ đích thân đàm phán với Hoắc Khải, nhưng Đường Quốc
Diệu vẫn nói thẳng ra: “Tiểu Lý này, không phải tôi không muốn đàm phán, mà là quốc tế Đường Thị chúng tôi không am hiểu về ngành giảm béo, có
vẻ như hai công ty không có nhiều điểm chung để hợp tác. Chẳng lẽ chỉ vì hợp tác với các cậu mà tôi lại đi thành lập riêng một công ty giảm béo
hay sao?”
“Không cần đâu, chủ tịch Đường cứ đọc tài liệu này trước đi đã, sau
đó chúng ta sẽ nói tiếp”, Hoắc Khải cười và mở chiếc laptop ra, đẩy tới
trước mặt Đường Quốc Diệu.
Trên đó là một tài liệu PowerPoint, miêu tả tường tận về tình hình
điều tra và kết hợp giữa kỹ thuật thực tế ảo VR và ngành nghề giảm béo
của công ty chi nhánh Bính Tuất.
Trong một năm qua, công ty chi nhánh Bính Tuất đã thành lập bốn cơ sở thử nghiệm về việc tập thể hình bằng hình thức thực tế ảo.
Dựa vào kỹ thuật thực tế ảo VR, người muốn giảm béo có thể dùng các
loại máy truyền cảm và các thiết bị chuyên nghiệp để vào phòng tập thể
hình giả lập.
Ở đó có rất nhiều người, anh có thể vừa tập thể hình vừa giao lưu với người khác.
Nói tóm lại, phương thức tập thể hình mới mẻ này rất thu hút, vấn đề
duy nhất nằm ở chỗ phải làm thế nào để kỹ thuật thực tế ảo VR trở nên
chân thực hơn.
Hiện tại vấn đề lớn nhất của các thiết bị thực tế ảo VR là không được chân thực cho lắm, và điều mấu chốt nhất không phải là cảm nhận, mà là
những thứ như xúc giác hoặc khứu giác.
Ví dụ, anh nhìn thấy một người đẹp đứng đối diện với mình, nhưng lại
không ngửi thấy hương thơm trên người cô ấy, muốn nắm tay nhưng lại
xuyên qua lòng bàn tay nhau, đây là điểm thiếu sót rất dễ khiến người ta hụt hẫng.
Vậy nên để nâng cao kỹ thuật thực tế ảo VR thì nhất định phải giải quyết vấn đề về giác quan ấy.
Điều đáng mừng là kể từ một năm trước Hoắc Khải đã bắt đầu lên kế
hoạch lôi kéo cao thủ vô danh trên mạng về phía mình, ngoài ra còn có sự trợ giúp của đội ngũ Thiên Cơ, còn tuyển dụng thêm được một nhóm lập
trình viên tài giỏi hàng đầu nữa.
Trải qua gần một năm nghiên cứu, hai tháng trước cao thủ vô danh đã
đưa ra một mạch suy nghĩ mới, đó là thành lập thiết bị giống với khoang
giả lập trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.
Nguyên nhân khiến kỹ thuật và thiết bị thực tế ảo VR truyền thống
không mang lại cảm giác chân thực là vì đa phần các thiết bị này đều tập trung vào hiệu quả thị giác, cùng lắm chỉ giống phim 5D hoặc là chuẩn
bị thêm ghế rung lắc gì đó.
Còn kỹ thuật khoang giả lập thì có thể dùng kỹ thuật 3D ngay trong
khoang để đạt tới hiệu quả thị giác ngay cả khi không đeo kính thực tế
ảo. Ngoài ra, trong khoang giả lập còn có thể chuẩn bị vật thể bằng
silica gel, căn cứ vào hoạt động giao lưu trong phòng tập thể hình và
thông qua chip tính toán mô phỏng động tác chân thực, lợi dụng tính dẻo
của silica gel để tạo ra cảm giác chân thực, ngay cả mùi hương cũng có
thể mô phỏng nhờ vào máy tính.
Chỉ có điều khoang giả lập này liên quan đến quá nhiều thứ, chỉ riêng các chương trình cơ bản thôi cũng đã vô cùng phiền phức rồi, đã thế lại còn phải mô phỏng động tác chân thực nữa, nó liên quan đến trí tuệ nhân tạo cao cấp.
Dù là cao thủ vô danh trên mạng và hàng loạt các lập trình viên tài
giỏi nhất thì cũng rất khó xử để lý hết những thứ đó trong hai, ba
tháng, nếu không thì các công ty hàng đầu đã chế tạo ra thứ gì đó tương
tự như thế từ lâu rồi.
Căn cứ vào sự tính toán của cao thủ vô danh, ít nhất cũng phải mất
hai năm để viết chương trình cơ bản, sau đó lại mất thêm một năm để thử
lỗi, tổng cộng khoảng năm năm mới đưa ra bản chính thức được.
Năm năm là quá lâu, Hoắc Khải không chờ được lâu như thế, vậy nên anh cần người giúp mình hoàn thành chuyện này, giải quyết khoang giả lập
với tốc độ nhanh hơn.
Thứ đồ vượt lên trên thời đại như thế này mà ra mắt thì nhất định các công ty liên quan đến nó đều sẽ được cả thế giới chú ý tới!
Quốc tế Đường Thị chính là đồng minh đầu tiên mà Hoắc Khải muốn tìm!
Nhìn vào tệp tài liệu trên laptop, ít nhiều gì Đường Quốc Diệu cũng
cảm thấy kinh ngạc. Khác với vẻ tùy ý lúc đầu, bây giờ trông ông ấy vô
cùng nghiêm túc. Ngay cả Đường Trọng Vi cũng cảm nhận được được sự thay
đổi của bố mình. Cô ấy le lưỡi với Hoắc Khải, muốn biểu đạt sự kích động trong lòng, nhưng lại thấy Hoắc Khải đang nhìn chăm chú vào Đường Quốc
Diệu, vẻ mặt cũng nghiêm túc chẳng kém.