Có lẽ Phan Tư Mễ đang nói đến cuộc sống vật chất của Ninh Thần và Hoắc Khải, cũng có lẽ là chỉ quan hệ hôn nhân của bọn họ.
Về mặt này, Ninh Thần không muốn nói quá nhiều, dù sao thì mối quan hệ củaPhan Tư Mễ với Hoắc Khải cũng khá là đặc thù.
Mặt khác, Hoắc Khải và Từ Lực Phàm nói chuyện lại rất hợp nhau. Hai
người có hiểu biết sâu về thương nghiệp, mà Hoắc Khải lại là một trong
số ít những người có thể cùng Từ Lực Phàm bàn luận về phương diện kỹ
thuật.
Hai bọn họ hòa hợp thì Ninh Thần cũng thấy mừng. Dù sao tập đoàn Hoa
Dương cũng là một thế lực rất mạnh, nếu có thể nhờ mối quan hệ của Từ
Lực Phàm để trở thành đối tác thì sau này cũng có thể giao cho tập đoàn
Hoa Dương làm các sản nghiệp của bọn họ như dụng cụ thể thao, thậm chí
là thiết bị VR.
Hiện giờ đã không còn là thời đại việc gì cũng phải mở nhà máy nữa
rồi, phần lớn các nhãn hàng đều chọn nhà sản xuất thiết bị gốc, còn bản
thân chỉ việc tuyên truyền và làm thiết kế. Đây chính là ý nghĩa của
liên minh công nghiệp toàn cầu.
Mà Hoắc Khải cũng hiểu rất rõ điểm này, anh thường nói với Ninh Thần, thế giới trong tương lai sẽ hoàn toàn dung hợp. Có lẽ 100 năm nữa thì
chưa được nhưng 1000 năm sau thì chắc chắn có thể, đây là một xu thế
không thể ngăn chặn!
Ninh Thần cũng không hề nghi ngờ, vì cô tin mỗi một phán đoán của
Hoắc Khải. Nếu Hoắc Khải nói có thể thì chắc chắn là được. Vì vậy, cô
rất hy vọng có thể có liên hệ với tập đoàn Hoa Dương. Ngoài ra thì cũng
là vì Phan Tư Mễ.
Muốn sự uy hiếp của Phan Tư Mễ với gia đình cô hoàn toàn bất đi thì
cách tốt nhất chính là để cô ta có tình yêu mới. Sự xuất hiện Từ Lực
Phàm chắc chắn là một loại khả năng.
Ninh Thần cực kỳ hy vọng hai bọn họ có thể nhanh chóng kết hôn, mặc dù suy nghĩ này có chút ích kỷ.
Ăn xong bữa cơm, Hoắc Khải và Từ Lực Phàm trao đổi phương thức liên
lạc. Vị giám đốc kỹ thuật của tập đoàn Hoa Dương vui vẻ tỏ ý sẽ dành
thời gian khảo sát công ty Hi Vọng Mới, xem hai bên có khả năng hợp tác
hay không. Là tổng giám đốc, Ninh Thần cũng bày tỏ sự hoan nghênh nhiệt
liệt.
Hoắc Khải không từ chối, cho dù biết đối phương cũng chỉ là một gián
điêp thương mại. Nhưng anh cũng biết, một khi đã bị theo dõi thì muốn
cắt đuôi cũng khó.
Ngày nào thế lực đó còn chưa bị tiêu diệt thì ngày đó anh vẫn chưa yên tâm.
Nhưng Hoắc Khải không ngờ rằng thời gian bị theo dõi sẽ nhanh đến
vậy, thậm chí còn nhanh hơn dự tính. Chủ yếu là vì công ty Hi Vọng Mới
phát triển quá nhanh, tiềm lực quá rõ ràng.
Hiện giờ Hoắc Khải chỉ có thể tương kế tựu kế. Nếu Từ Lực Phàm thật
sự được phái đến để tiếp xúc với anh, đạt được mục đích xâm nhập và giám thị thì Hoắc Khải cũng sẽ lợi dụng sự tồn tại của đối phương để đào sâu tư liệu về thế lực này.
Nhưng như vậy thì Phan Tư Mễ sẽ lại càng đáng thương hơn.
Hai người đàn ông đều coi cô ta là lá chắn để lợi dụng đối phương.
Nhưng Phan Tư Mễ vốn đã không vui rồi. Cô ta đến đây với Từ Lực Phàm
và còn cố ý nói bản thân đã chấp nhận sự theo đuổi của anh ta, phần lớn
nguyên nhân là vì muốn xem phản ứng của Hoắc Khải.
Điều làm cô ta thất vọng là Hoắc Khải chẳng có phản ứng gì, mà còn chúc mừng cô ta như bạn bè bình thường.
Phan Tư Mễ rất không vui, có gì hay mà chúc mừng, không lẽ tôi có bạn trai rồi mà anh lại chẳng có chút cảm xúc nào sao?
Cô ta chưa từng tự ti về sức hấp dẫn của bản thân và biết rõ rằng đại đa số đàn ông đều thích kiểu người như cô ta, nhìn vừa thành thục lại
có thể “ngoan ngoài đường, hư trên giường”, thỉnh thoảng cũng thay đổi
được phong cách ngây thơ.
Nhưng cô ta chỉ nhận được sự ngó lơ của Hoắc Khải.
Người đàn ông này gần như chẳng quan tâm đến sự hấp dẫn của cô ta.
Trừ nụ hôn một năm trước ra thì chẳng có hành động thân mật nào nữa.
Ra khỏi nhà hàng, hai bên chia đôi ngả.
Nhìn Hoắc Khải và Ninh Thần lên xe và rời đi, Từ Lực Phàm nhìn Phan Tư Mễ, hỏi: “Nhà em ở đâu? Anh đưa em về”.
“Khỏi cần”, Phan Tư Mễ hơi lạnh lùng lắc đầu đáp: “Anh làm việc của anh đi, em còn phải đi phòng khám”.
Nói rồi, Phan Tư Mễ xoay người đi thẳng. Từ Lực Phàm gọi mấy lần mà không được đáp lại, sắc mặt hơi trầm xuống.
Nhìn theo bóng lưng của Phan Tư Mễ, một lát sau anh ta mới hừ một tiếng rồi đi về hướng khác.
Đúng như những gì Hoắc Khải đoán, Từ Lực Phàm chẳng có chút tình cảm
nào với Phan Tư Mễ. Anh ta chỉ muốn lợi dụng cô ta, dĩ nhiên là cũng có
suy nghĩ muốn chiếm lấy thân thể Phan Tư Mễ.
Dù sao thì ai mà chẳng muốn làm chuyện đó với người phụ nữ xinh đẹp như vậy chứ.
Mà trên xe, Ninh Thần giả như vô ý nói: “Ông xã, anh thấy anh Từ kia và Phan Tư Mễ có thành đôi được không?”
“Không thể”, Hoắc Khải không do dự mà đáp luôn.
Tốc độ trả lời của anh khiến Ninh Thần sửng sốt, sau đó cô mới quay sang hỏi: “Sao lại vậy?”
“Vì Phan Tư Mễ không thích anh ta thật, và anh ta cũng vậy. Mặc dù
bây giờ nói thì không thích hợp cho lắm, nhưng vào lúc cần thiết anh sẽ
nhắc nhở Phan Tư Mễ không nên giao lưu với người này quá nhiều”, Hoắc
Khải đáp.
Anh không nói thẳng ra nhưng ý tứ bên trong đã rất rõ ràng.
Ninh Thần nhìn anh một lúc rồi mới hỏi: “Anh nghĩ anh Từ không tốt hả? Nhưng em thấy anh nói chuyện với anh ta rất tốt mà?”
“Đó là vì tụi anh có chỗ cần đối phương”, Hoắc Khải dừng đèn đỏ rồi
quay sang nhìn vợ mình: “Quy mô của công ty đã đạt sản lượng năm là một
tỷ trở lên. Đến tầng thứ này rồi thì nên mở rộng tầm mắt ra xa hơn. Anh
không thích Từ Lực Phàm vì anh ta không hợp với sở thích của anh, nhưng
trong việc làm ăn thì anh cần lợi dụng anh ta để đạt được mục đích của
mình. Lúc làm ăn nhỏ thì chúng ta có thể lựa chọn hủy bỏ hợp tác với
những người mình không thích, nhưng khi làm lớn rồi thì không thể tùy
tiện được nữa”.
Hoắc Khải có thể đem mối quan hệ của mình với Từ Lực Phàm để nói một
cách phù hợp với tư duy kinh doanh hơn để Ninh Thần không nghĩ nhiều,
nhưng anh biết Ninh Thần chắc chắn đang nghĩ linh tinh rồi.
Anh nói sẽ nhắc nhở Phan Tư Mễ, cô chắc chắn sẽ cảm thấy đây là một
nguyên nhân đặc thù chứ chẳng đơn giản chỉ là vấn đề con người tốt hay
xấu.
Anh không giải thích thêm về chuyện này nữa, vì càng giải thích càng
không hay. Anh cho rằng tình cảm của mình với Ninh Thần là loại tình cảm đã được thời gian và cuộc sống sau hồi sinh khảo nghiệm, như vậy thì
không cần nhiều lời làm gì.
Nếu Ninh Thần là một cô gái đố kỵ thì đã rời đi từ lúc Phan Tư Mễ bày tỏ tình cảm với Hoắc Khải rồi.
Quả nhiên, Ninh Thần không hỏi nữa. Cô ngồi thẳng lưng, không biết đang nghĩ gì.
Thật ra Hoắc Khải cũng có nỗi khổ của bản thân. Có rất nhiều chuyện,
nếu nói rõ ra thì Ninh Thần sẽ không nghĩ nhiều nữa. Nhưng lại có những
chuyện chẳng thể nói được.
Từ ngày hôm đó trở đi, Từ Lực Phàm thường xuyên xuất hiện cùng Phan
Tư Mễ. Có lúc bọn họ sẽ gọi Ninh Thần và Hoắc Khải đi ăn, có lúc Từ Lực
Phàm một mình đến tìm Hoắc Khải hoặc Ninh Thần nói chuyện.
Tỉ lệ anh ta đến cũng khá thường xuyên, khoảng một tuần một lần. Sau mấy tháng thì sẽ ít hơn, có thể cả tháng mới tới một lần.
Mà gặp càng nhiều thì mối quan hệ của anh ta với Phan Tư Mễ dường như càng tốt lên.
Có những lần Phan Tư Mễ đều chủ động ôm cánh tay anh ta, nhìn thân
mật vô cùng. Nhưng Hoắc Khải thấy được nụ cười của Phan Tư Mễ lại giả
trân vô cùng.
Cô ta diễn rất tốt, phát huy được kỹ thuật của một bác sĩ tâm lý,
nhưng Hoắc Khải cũng là cao thủ trong việc đọc tâm lý nên sẽ không bị cô ta lừa.
Anh thậm chí còn biết rằng tuy Phan Tư Mễ không thích Từ Lực Phàm nhưng cứ đi cùng anh ta là vì muốn cố ý chọc tức anh.
Vì đã biết rồi nên Hoắc Khải cũng muốn nói rõ với Phan Tư Mễ.
Dù anh không thể ở bên Phan Tư Mễ nhưng lại không thể trừng mắt nhìn cô ta đi vào ngõ cụt.
Cho nên anh đã lựa thời gian gọi Phan Tư Mễ đến và hỏi chuyện của cô ta với Từ Lực Phàm.
Trong quán cà phê, Phan Tư Mễ nhìn người đàn ông đối diện, híp mắt và nở một nụ cười thoải mái: “Anh hỏi làm gì?”
“Đơn thuần là quan tâm bạn bè thôi”, Hoắc Khải đáp.
“Nếu anh không cho thêm hai chữ đơn thuần vào thì tôi sẽ rất vui đấy, sao cứ phải nhấn mạnh mãi thế?”, Phan Tư Mễ hỏi.
“Để bày tỏ sự chính trực của tôi?”
“Có mà bày tỏ sự chột dạ của anh thì có”, Phan Tư Mễ lấy hai tay
chống cằm, híp mắt cười nhìn Hoắc Khải: “Có phải anh sợ tôi bị người đàn ông khác ôm đi mất không?”