Hoắc Khải không muốn vì chuyện của mười mấy năm trước mà đi truy cứu
đúng sai. Anh nói: “Tôi không muốn nói nhiều về chuyện này nữa, đúng hay sai, đương nhiên sẽ có người biết. Lần này quay lại, chủ yếu là muốn
trong nhà làm một chuyện”.
“Chuyện gì?”, bà cụ nói: “Cậu nói đi, chỉ cần dòng họ có thể làm được thì nhất định sẽ làm!”
Câu nói này bà ta nói rất có khí thế, một phần là để lôi kéo Hoắc Khải, còn phần khác là để bù đắp cho chuyện năm đó.
Hoắc Khải không do dự, nói: “Tôi muốn năm trăm triệu tiền mặt hoặc tám mươi triệu đô”.
Bà cụ sững người, năm trăm triệu tiền mặt?
Tuy dự án một tỷ đã có khởi đầu tốt đẹp, hơn nữa lại có lợi nhuận khả quan, nhưng cũng chỉ là mấy chục triệu mà thôi. Hoắc Khải thì hay rồi,
vừa đến là cần năm trăm triệu, lại còn là tiền mặt.
“Cậu cần nhiều tiền như thế để làm gì?”, bà cụ hỏi.
Hoắc Khải cũng không che giấu suy nghĩ, nói thẳng: “Từ tên sát thủ
kia tôi điều tra được, hung thủ thật sự phía sau không chỉ có một người
mà là một thế lực cực lớn. Năm đó bà dừng cuộc điều tra, không lựa chọn
trả thù là một việc làm rất chính xác. Nhưng đối với tôi mà nói, chuyện
này không thể bỏ qua. Bởi vì, liên quan đến cái chết của bố tôi, bây giờ sát thủ đã đánh động những người kia, họ nhất định sẽ tận lực đuổi cùng giết tận. Nói không chừng không lâu sau, sẽ có người động tay với nhà
họ Lý. Cho nên trước khi họ ra tay, tôi muốn điều tra rõ ràng gốc rễ của những người này. Ở nước ngoài có một tổ chức gọi là Ám Giới, chuyên
cung cấp tin tình báo, nhưng giá rất cao. Theo tôi tính toán thì muốn
tra ra gốc rễ của những người này thì ít nhất cũng phải tốn bảy tám mươi triệu đô. Khoản tiền này thì phải cần nhà họ Lý bỏ ra”.
Lời nói thẳng thừng của Hoắc Khải khiến bà cụ rất kinh ngạc.
Năm đó khi điều tra, tuy rằng chỉ tra ra một phần của tảng băng nhưng bà ta đã nhạy bén nhận thấy, sự việc không đơn giản như vậy, tiếp tục
điều tra thì rất có thể mang lại tai hoạ ngập đầu cho dòng họ.
Do đó, bà ta đã ngừng điều tra trong sự khó hiểu của tất cả mọi người, cũng giúp cho dòng họ tránh được một cuộc khủng hoảng.
Nhưng mấy năm nay, nhà họ Lý vẫn không tránh khỏi rơi vào xu hướng suy tàn.
Dưới góc nhìn của người ngoài thì sự thiếu hụt nhân tài dẫn đến suy
thoái nhưng trong lòng bà cụ hiểu rõ, nguyên nhân căn bản là rất nhiều
đối tác kinh doanh dần dần không hợp tác với nhà họ Lý nữa.
Nguyên nhân có thể là sự thiếu hụt nhân tài, những vấn đề trong đường lối chiến lược, cũng có thể nói là có người âm thầm thao túng.
Chuyện mà Hoắc Khải nói, bà ta có thể hiểu được.
Nhưng đồng thời, bà ta lại nhìn ra những chuyện mà trước đây bản thân bà ta chưa từng nghĩ đến.
Ví dụ như, sát thủ kinh động đến những người kia, sau đó nhà họ Lý
lại thể hiện như muốn báo thù rửa hận thì không phải là càng dễ thu hút
ánh nhìn bất thiện của những người kia sao?
Bà ta nhìn Hoắc Khải, giọng nặng nề hỏi: “Trước đây, cậu bảo tôi
chuẩn bị, thật ra là để lấy khoản tiền này, khiến tôi không thể không bỏ tiền ra, đúng không?”
Nếu nhà họ Lý thật sự thu hút sự chú ý của đám người kia thì tốn năm
trăm triệu để mua tin tức cũng xứng đáng. Nếu không, đến kẻ thù là ai
cũng không biết thì sao có thể đề phòng?
Lúc đầu, Hoắc Khải bảo bà ta chuẩn bị, nói là để lừa người nhưng lại
không nói với bà ta sau khi dụ người ra thì cần năm trăm triệu tiền mặt.
Bây giờ há miệng mắc quai, không có cách nào để trả giá.
Hoắc Khải nhướng mày, nói: “Bà cảm thấy như thế thì đúng là như thế”.
Bà cụ nắm chặt cây gậy trong tay, rất muốn đập một phát lên đầu thằng nhãi này.
Năm trăm triệu tiền mặt đấy. Cả dòng họ phải làm việc bao nhiêu lâu
mới có thể kiếm được, cậu lại dùng một kế sách đơn giản muốn dòng họ bỏ
ra số tiền nhiều như thế. Cậu đùa giỡn chúng tôi như đám ngốc sao!
Bà cụ cảm thấy tức giận cũng là chuyện rất bình thường mà Hoắc Khải
có thể tưởng tượng được. Nhưng anh không giải thích nhiều, cũng không có ý xin lỗi.
Vì anh biết, mình có thể giúp nhà họ Lý kiếm được nhiều tiền hơn, cho dù kiếm gấp mười lần bây giờ cũng không khó.
Nên để cảm ơn thì khi anh cần, nhà họ Lý có thể cung cấp tiền mặt để
trợ giúp và trở thành một tấm lá chắn bảo vệ cũng là chuyện nên làm.
Sau khi nhìn chằm chằm Hoắc Khải một lúc lâu, tay nắm gậy của bà cụ
dần thả lỏng. Bà ta nói: “Xem ra tôi vẫn coi nhẹ cậu rồi. Tất cả mọi
người nhà họ Lý cộng lại cũng không theo kịp lòng dạ và những trù tính
của một mình cậu”.
“Bà quá khen rồi”, Hoắc Khải trả lời nói.
Bà cụ hừ một tiếng, nói: “Không thể dễ dàng rút ra năm trăm triệu
tiền mặt, hơn nữa ở nhà họ Lý không phải ai cũng nghe lời tôi”.
“Không sao. Bà có thể dùng hạng mục thứ hai làm mồi nhử. Ai muốn tham gia thì nhất định phải góp tiền mặt mới cho phép gia nhập vào dự án.
Dựa vào tài lực của mấy người nhà họ Lý, chắc chắn sẽ rất nhanh chóng
gom được số tiền mà tôi cần”.
“Cho nên, khi cậu nói với tôi câu đầu tiên thì đã nghĩ tới bước này
rồi? Đến cả chuyện làm thế nào khiến những người trong dòng họ phải rút
tiền ra cũng đã nghĩ kĩ rồi? Có khi nào từ bước đầu lập ra ba dự án một
tỷ chính là để chuẩn bị cho kế hoạch này không?”, bà cụ hỏi.
Hoắc Khải chỉ cười không nói nhưng lại khiến bà cụ thầm kinh sợ người trẻ tuổi này.
Nếu Hoắc Khải thật sự là từ dự án một tỷ đã bắt đầu lên kế hoạch đến
hôm nay, thì năng lực bài binh bố trận của anh quá đáng sợ rồi.
Những chuyện nhìn như không liên quan gì đến nhau, đến giờ xâu chuỗi
lại thì mỗi bước đều vô cùng chuẩn xác, không lãng phí bất kỳ bước nào.
Bộ não của anh, rốt cuộc là làm từ thứ gì vậy?
Một lúc sau, bà cụ nói: “Chuyện này tôi sẽ sắp xếp, nhưng coi như có thể khiến họ bỏ tiền ra thì cũng cần thời gian”.
“Không sao, Ám Giới nghe ngóng tin tức cũng cần thời gian, tôi có thể trả họ trước một nửa số tiền. Dòng họ nhất định phải bỏ ra trước hai
trăm năm mươi triệu”, Hoắc Khải nói.
Bà cụ tức đến nỗi phải hừ lạnh giọng thêm lần nữa, nói: “Cậu đúng là không muốn tay không ra về!”
“Đi đường xa, không muốn chạy một chuyến phí công”, Hoắc Khải nói.
Bà cụ cũng không nói nhiều với anh, vung gậy đuổi người.
Đại quản gia mới nhậm chức hầu ở ngoài cửa, thấy Hoắc Khải bị đuổi
ra, ông ta cũng không dám nói gì, chỉ cúi đầu hỏi: “Cậu chủ, cậu có muốn ăn gì không, tôi bảo đầu bếp đi làm”.
Nếu là Tào Hạc Minh, chắc chắn lão ta sẽ giúp bà cụ trách mắng vài
câu, nhưng vị đại quản gia cũ đó, bây giờ không biết đã lưu lạc ở đâu
rồi.
Một tấm gương sáng chói như thế, không ai dám nói loạn trước mặt Hoắc Khải nữa.
Bà cụ ở trong phòng cất giọng lạnh lùng nói: “Không phải làm cái gì cả, cứ để nó đói chết đi!”
Bà cụ có thể nói câu này nhưng đại quản gia chỉ cười ngượng ngập, không dám nói gì.
Hoắc Khải biết bây giờ, bà cụ tức đến phát điên lên, dù sao bị cuỗm mất năm trăm triệu thì ai mà vui vẻ được.
Một ngày sau, bà cụ chuyển cho Hoắc Khải hai trăm năm mươi triệu từ tài khoản của công ty.
Khoản tiền này, bà ta dùng quyền chủ tịch hội đồng quản trị, bảo
phòng tài chính chuyển vào tài khoản của Hoắc Khải trước, sau đó mới
công bố.
Chuyện này khiến nhiều người nhà họ Lý không hài lòng, tiền của công
ty là tiền của mọi người. Dù là dòng chính hay nhánh phụ đều có phần, bà là chủ tịch hội đồng quản trị cũng không thể vô duyên vô cớ chuyển cho
cháu bà nhiều tiền như thế, làm vậy không hợp lý.
Lúc đầu, bà cụ cũng không quan tâm những người này, chỉ giải thích
rằng Hoắc Khải cần tiền làm việc quan trọng. Sau đó thấy mỗi người nói
một kiểu thì đành phải triệu tập mọi người đến nhà thời tổ của dòng họ
rồi nói: “Tôi biết trong lòng mọi người không vui, không phải chỉ hai
trăm năm mươi triệu thôi sao mà ai cũng bày ra cái vẻ tham tiền phụ
nghĩa! Coi chuyện này là lỗi của tôi. Khi Lý Phong đi đã nói, coi như nó mượn trong nhà khoản tiền này, sau này sẽ trả. Ngoài ra, nó bảo tôi nắm chặt thời gian mở cửa huy động vốn của hạng mục thứ hai vẫn là một
tuần, quá hạn sẽ không nhận nữa. Nhưng lần này, bắt buộc phải dùng tiền
mặt. Cả dự án cần ít nhất năm trăm triệu vốn khởi động, chia theo đầu
người. Nếu chỉ có chi thứ nhất của dòng chính làm thì chúng tôi sẽ góp
toàn bộ năm trăm triệu. Nếu có hai người thì mỗi người hai trăm năm mươi triệu, mười người thì mỗi người năm mươi triệu, cứ thế mà tính. Sau này ai muốn tham gia thì tự tìm Lý Thắng Bân mà đăng ký, đừng tới phiền
tôi!”
Nói xong, bà cụ tức giận đi khỏi nhà thờ tổ với dáng vẻ không vui.
Điều này khiến rất nhiều người có ảo giác là thật ra bà cụ không muốn mở đợt huy động vốn lần hai.
Thật ra có thể giải thích được, hạng mục thứ nhất, bây giờ đã chứng
minh kế hoạch có tác dụng rất rõ ràng, sau khi trải qua tối ưu hoá và
tổng hợp thì lợi nhuận của hạng mục rất tốt. Theo tình hình trước mắt
xem ra, một năm kiếm một tỷ không phải là chuyện kỳ lạ.
Đổi lại là họ, nếu giành được lợi ích như thế thì chắc chắn sẽ hi vọng nắm trong tay tất cả những hạng mục sau này.
Nhưng bây giờ, Hoắc Khải cầm đi hai trăm năm mươi triệu tiền mặt, bị
người ta nắm được điểm yếu, bà cụ không thể không lấy dự án ra để xoa
dịu sự phẫn nộ của mọi người. Nếu không thì rất khó thuyết phục được
những người khác.