Miêu Nhất Khoa chau mày nói: “Nhưng tôi vẫn thấy không ổn thỏa cho lắm.
Cho dù chúng ta có thể ép nhà họ Hoắc ngược lại, bao gồm cả những thứ mà nhà họ Hoắc nhất định phải có được trong việc này. Nhưng chúng ta có
đảm bảo được việc bọn họ sẽ đồng ý không? Mà bọn họ cũng đã gần như điều tra được giới hạn của chúng ta rồi, nhưng chúng ta thì chưa tra được
cái gì hết”.
“Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần chịu đến đây tức là bọn họ đã hoàn
thành được giới hạn ngay từ yêu cầu đầu tiên rồi”, Hoắc Khải đáp lời.
Miêu Nhất Khoa và Thượng Toàn Minh nghe vậy thì sững sờ, yêu cầu?
Nếu như bọn họ nhớ không nhầm thì cái giá mà yêu cầu đầu tiên đưa ra là thấp hơn giá thị trường một nửa.
Thật ra bọn họ muốn đưa ra cái giá thấp hơn 20% so với thị trường.
Ban đầu, chỉ đơn giản là vì muốn có nhiều không gian để ép giá hơn trong quá trình đàm phán.
Theo như cách nói của Hoắc Khải, giá thấp hơn một nửa mà nhà họ Hoắc đã chấp nhận rồi?
“Không thể nào…”, Thượng Toàn Minh nói.
“Không có gì là không thể hết. Nếu bọn họ cho rằng cái giá này không
ổn thì chắc chắn sẽ không đến. Sau khi tới, dĩ nhiên sẽ sẽ tìm mọi cách
để ép giá xuống. Như vậy, lợi nhuận của bọn họ mới cao hơn được, và thể
hiện được ý nghĩa của việc đàm phán”, Hoắc Khải nhẹ nhàng cười, nói
tiếp: “Hai người cứ cho rằng không thể biết được giới hạn của đối
phương, nhưng hai người phải hiểu giới hạn là gì đã? Là có thể tạo ra
được nhiều lợi ích nhất với trình độ lớn nhất trong phạm vi có thể chấp
nhận được. Đây là một phạm vi chứ không phải một con đường chết. 50% hay 40% thì cũng đều trong phạm vi cả, bọn họ chốt cái gì thì phải xem
chúng ta làm thế nào. Nhà họ Hoắc mạnh mẽ thì ông phải mạnh hơn bọn họ,
nếu không bọn họ sẽ biết giá cả của ông và tiếp tục ép giá”.
Miêu Nhất Khoa và Thượng Toàn Minh đều lộ ra vẻ suy tư. Bọn họ đang
cân nhắc xem có thể thực hiện như những gì Hoắc Khải nói hay không.
Nửa giá cũng được ư?
Được không?
Nhiếp Tân Hải lại lên tiếng: “Cậu Lý, cậu quên mất một kết quả khác
cũng có xác suất rất lớn rồi. Đó chính là nhà họ Hoắc bị chúng ta làm
phiền đến mức bỏ luôn đơn hàng này. Tôi nghĩ trong nước không thiếu các
nhà máy có cùng đẳng cấp với chúng ta. So với họ, chúng ta không có
nhiều ưu thế”.
“Chưa làm việc thì tội gì phải tự ti thế? Tôi tin là các ông có ưu
thế, nhưng chẳng qua là chưa nhận ra thôi. Nếu không, ông nghĩ tại sao
nhà họ Hoắc lại bỏ các nhà khác mà đi chọn các ông? Là chọn bừa chắc?
Khả năng chọn bừa là quá thấp, các ông cũng hiểu chứ”.
Thượng Toàn Minh cũng gật đầu đồng ý. Nhà máy điện tử mà đem so với
những bên khác thì có lẽ sẽ có những ưu thế tiềm ẩn, chuyện này chưa ai
biết rõ.
Nhưng nhà họ Hoắc tới hợp tác với bọn họ thì chắc chắn không phải chỉ là sự nông nổi bất chợt.
Một gia tộc lớn như thế cho nên làm gì cũng phải thật cẩn trọng, cho dù chỉ là một hợp tác với nhà máy hạng hai cũng vậy.
Bọn họ nhất định phải lựa chọn kỹ càng để tìm ra một nhà máy tối ưu và tìm kiếm khả năng hợp tác.
Nếu bảo nhà họ Hoắc chọn bừa thì Thượng Toàn Minh là người đầu tiên không tin.
Nhiếp Tân Hải còn định nói gì nhưng Miêu Nhất Khoa đã giơ tay ngăn cản.
Người phụ trách tối cao của công ty nhìn Hoắc Khải, hỏi: “Nếu chúng
tôi kiên quyết giữ nửa giá, không sửa bản mẫu thì cậu nghĩ khả năng bọn
họ đồng ý có lớn không?”
“Nếu các ông dùng giọng điệu thương lượng thì tỉ lệ là 0%, còn nếu
các ông dám đập bàn mắng chửi thì là trên 80%”, Hoắc Khải cười nói: “Tôi nhớ có người từng bảo rằng, nhà họ Hoắc rất chảnh. Chính vì sự chảnh
này mà bọn họ rất không thích những ai hay nịnh bợ, luồn cúi. Nếu ông tỏ ra mạnh mẽ hơn họ thì bọn họ mới cảm thấy ông có chí khí, và hợp tác
với ông thì sẽ không bị lỗ. Bởi vậy, khi đàm phán với nhà họ Hoắc thì
khí thế quan trọng hơn bất kỳ nhân tố nào khác!”
Nói thì nói vậy nhưng thực tế thì ngoài khí thế ra vẫn phải tìm hiểu về giới hạn của nhà họ Hoắc đã.
Hoắc Khải dám nói là 80% vì anh hiểu rõ nhà họ Hoắc nhất.
Chính vì hiểu rõ giới hạn của đối phương nên anh mới dám nói chắc
chắn như vậy. Nếu là người khác, không biết giới hạn là gì rồi hét một
cái giá không ai chấp nhận nổi ra thì dù khí thế có mạnh cỡ nào cũng là
công cốc thôi.
Và sẽ thành ra cái khả năng như Nhiếp Tân Hải nói, làm nhà họ Hoắc bực mình rồi quay lưng đi.
Tóm lại, Hoắc Khải chiếm ưu thế của người khác như vậy là vì anh có chủ ý về tiền.
Miêu Nhất Khoa suy nghĩ vài phút, sau đó nhìn Thượng Toàn Minh và hỏi: “Lão Thượng, ông nghĩ sao?”
Thượng Toàn Minh nghĩ một hồi rồi nói: “Tình huống hiện giờ rất bất
lợi cho chúng ta. Nếu như không còn cách nào khác thì chúng ta chỉ có
hai lựa chọn. Một là chấp nhận yêu cầu của nhà họ Hoắc, chấp nhận khả
năng sẽ bị lỗ vốn. Hai là từ bỏ hợp tác, dĩ nhiên, bọn họ cũng có thể uy hiếp như lần trước và tạo ra những lời tuyên bố có tính phê phán về
chúng ta. Bởi vậy, tôi nghĩ chúng ta nên làm theo như những gì thằng
Phong nói, ít nhất thì có thể coi như là lựa chọn thứ ba để thử. Cho dù
có thất bại thì cũng không thể tệ hơn được nữa”.
Miêu Nhất Khoa cũng nghĩ vậy, với tính cách của ông ta thì ông ta đã
không nhịn được từ lâu rồi. Nhưng cũng vì bị các nhân viên cấp cao ngăn
cản chứ không thì hôm nay cả cái phòng họp đã ỏm tỏi lên rồi.
Nhiếp Tân Hải hiểu ý Miêu Nhất Khoa và Thượng Toàn Minh, bèn lập tức
nói: “Chủ tịch Miêu, tổng giám đốc Thượng, hai người phải cân nhắc thật
kỹ. Đây không phải trò chơi đâu, là nhà họ Hoắc đó. Mặc dù cậu Lý này
nói thì nghe hay đấy, nhưng cậu ta cũng không phải người công ty, cũng
chẳng phải người nhà họ Hoắc, mà càng không hiểu nhiều về hai công ty
chúng ta. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu không biết gì
hết thì cũng chỉ là đánh trận trên giấy mà thôi. Một khi đoán sai thì
chúng ta sẽ phải chịu hậu quả đó! Thật sự quá nguy hiểm!”
Nhiếp Tân Hải nói có một nửa là không muốn mạo hiểm, nửa còn lại là vì khó chịu với Hoắc Khải.
Một kẻ dựa vào con cháu hàng thừa kế thứ hai của nhà họ Hoắc mà cũng
dám ăn to nói lớn ở đây, làm như kiểu là hiểu rõ về nhà họ Hoắc lắm vậy.
Có biết thất bại thì sẽ ảnh hưởng lớn thế nào đến công ty không?
Tóm lại nếu để Nhiếp Tân Hải làm chủ thì ông ta sẽ không bao giờ thèm nghe Hoắc Khải.
Cũng may lần này không phải do Nhiếp Tân Hải mà là Miêu Nhất Khoa làm chủ, nên ông ta đã đưa ra quyết định trong một phút.
“Đã thế thì cứ tin lời thằng Phong nói vậy, đàm phán lại từ đầu!
Nhưng tôi có một yêu cầu!”, Miêu Nhất Khoa nhìn Hoắc Khải nói: “Mặc dù
cậu không phải người của công ty tôi, nhưng cậu lại hiểu rõ về nhà họ
Hoắc hơn tôi. Vì thế, tôi mong cậu có thể giúp đỡ thay mặt chúng tôi và
tiến hành đàm phán lượt hai với nhà họ Hoắc. Nếu thành công thì cậu muốn gì anh đây cũng cho. Dù là cậu muốn sao trên trời, tôi cũng tìm cách
hái xuống cho cậu!”
Đúng là chém gió, tưởng muốn hái sao là được chắc?
Nhưng Hoắc Khải cũng không vạch trần ông ta mà chỉ đáp: “Tôi đi cũng
không phải là không thể, chỉ sợ người công ty ông nói ra nói vào thôi,
dù sao tôi cũng không phải nhân viên ở đây”.
Câu này là đang nhắm đến Nhiếp Tân Hải. Nhìn sắc mặt là biết ông ta
không muốn cho Hoắc Khải đại diện công ty đi đàm phán chút nào.
Miêu Nhất Khoa hừ một tiếng rồi nói: “Ai dám nói linh tinh thì tự lên mà đàm phán! Thành công thì sẽ được lợi, còn hỏng việc mà lại lắm mồm
thì tôi không cần cái ngữ rác rưởi như vậy!”
Nhiếp Tân Hải nghe vậy thì sắc mặt thay đổi liên tục. Buổi đàm phán
buổi sáng, Miêu Nhất Khoa không phải chủ lực mà người làm tổng giám đốc
nhà máy điện tử như ông ta mới là nhân vật quan trọng.
Miêu Nhất Khoa nói đàm phán không xong mà lắm mồm thì chẳng phải đang cảnh cáo ông ta ư.
Nghĩ xong thì Nhiếp Tân Hải cũng không dám lên tiếng nữa.
Ông ta chỉ đành lườm Hoắc Khải, khó chịu tự nghĩ, muốn giả vờ thì cho cậu giả vờ, nhưng không ra gì thì để xem cậu giải quyết thế nào!
Công ty có bao nhiêu là quản lý cấp cao mà còn không chốt đơn được,
Nhiếp Tân Hải vẫn không tin một thanh niên vô danh như thế lại làm ra
được chuyện gì hay.
Miêu Nhất Khoa đã nói vậy thì Hoắc Khải cũng không nói nhiều nữa mà
gật đầu đáp: “Vậy thì tôi đồng ý. Nhưng trong lúc đàm phán, tôi chỉ có
một yêu cầu. Là bất kể tôi nói cái gì, làm cái gì, không ai được phép
phản đối. Lúc chưa cần ai nói chuyện thì tốt nhất là đừng lên tiếng!”