Nội dung giao việc ngắn gọn, rõ ràng, tất cả mọi người nghe đều hiểu.
Khương Mẫn lập tức giơ tay lên, nói: “Giám đốc, có chuyện này không
biết anh có biết không. Đó là rất nhiều nghiệp vụ đều nằm trong tay của
những vị trí cốt lõi trong mỗi bộ phận, nhân viên bình thường sẽ không
được phép tiến hành điều tra. Hơn nữa, những nghiệp vụ thật sự có thể
hái ra tiền, hay là lỗ vốn cũng rất khó làm rõ. Có thể lời nói này không thích hợp lắm, nhưng…”.
“Tôi hiểu ý của anh”, Hoắc Khải xua xua tay, nói: “Thật sự có lợi
nhuận lớn hay là lỗ vốn không cần quan tâm, chỉ cần phân loại theo báo
cáo tài chính hàng quý là được rồi”.
Khương Mẫn không rõ rốt cuộc Hoắc Khải muốn làm gì, nhưng đã phân công như thế thì anh ta cứ việc làm theo là được rồi.
Có thể làm tốt hay không thì cũng khó nói, nhưng ít nhất nếu làm tận tâm tận lực thì cũng sẽ không còn gì đáng tiếc nữa.
Một đám người bận rộn luôn tay, Lý Thắng Bân với tư cách là phó chủ
tịch cũng rất quan tâm đến chuyện này. Ông ta chính là tai mắt của bà
cụ. Bà ta rất ít khi đến công ty nên những chuyện trong công ty, phần
lớn là do Lý Thắng Bân phụ trách, sau đó truyền đạt lại.
Đương nhiên, gọi là phụ trách chỉ là cái danh hão, còn quyền lực thật sự thì vẫn nằm trong tay từng nhà.
Rất nhiều người nhìn chỉ là giám đốc hay thậm chí chỉ là trưởng phòng nhưng trên thực tế lại có quyền lực rất lớn. Nơi nào thuộc quyền quản
lý của họ, đến cả Lý Thắng Bân cũng khó mà nhúng tay vào.
May mà có bà cụ tạo áp lực, thêm mấy người Hoắc Khải chỉ sắp xếp phân loại tình hình lãi lỗ của nghiệp vụ nên cũng không nhiều người đứng ra
gây bất lợi cho họ.
Đương nhiên, lời nói khó nghe hay chế giễu thì khó tránh khỏi.
Khi La Ngọc Bình và Khương Mẫn đi điều tra thì những đồng nghiệp trước đây nhìn thấy họ đều cười ngặt nghẽo.
Bây giờ, toàn bộ nhân viên trong công ty đều biết, việc tuyển dụng
của phòng kế hoạch đã kết thúc, tổng cộng có mười lăm người tham gia.
Những người bị loại, trong lòng đều rất vui mừng. Kiểu bộ phận vừa
nghe đến đã biết là đắc tội với người ta, chẳng ai đến làm thân, tạo
quan hệ làm gì.
Mấy người Khương Mẫn, trước đây quan hệ với đồng nghiệp cũng không ra sao, cũng coi như đã quen với việc trở thành mục tiêu của người khác,
nên đối với việc bị chế giễu lại cảm thấy rất bình thường, không có gì
đáng để tâm.
Trái lại, vì số người chế giễu quá nhiều khiến trong lòng họ lại thở phào nhẹ nhõm.
Hiệu quả làm việc, sắp xếp của mười lăm người rất tốt, chỉ một ngày đã phân loại xong tất cả các nghiệp vụ.
Khi Hoắc Khải nhận được bốn tập tài liệu thì anh chỉ cầm tập những
nghiệp vụ bị phân vào loại rác, còn lại giao cho Khương Mẫn, nói: “Mỗi
người đều tìm mục tiêu mà người đó giỏi nhất, chọn ra năm nghiệp vụ mà
bản thân họ cho rằng có thể kiếm được lợi nhuận lớn, sau đó bỏ phiếu
loại ra hai. Còn lại ba nghiệp vụ thì sẽ thông qua thảo luận để tiến
hành tối ưu hoá phương án thực hiện. Yêu cầu của tôi với việc tối ưu hoá mục tiêu rất đơn giản, lợi nhuận hàng năm đạt được một tỷ trở lên, tỷ
suất tăng trước so với lợi nhuận cùng kỳ năm ngoái không thấp hơn 200%”.
Khương Mẫn và những người khác nghe thấy thế thì sững người, lời Hoắc Khải nói đúng là rất đơn giản, rất dễ hiểu.
Nhưng yêu cầu của anh thì thật sự không dễ.
Lợi nhuận cùng kỳ tăng trưởng hai trăm phần trăm, cũng không phải
không thể làm được, ít nhất thì trên lý thuyết cũng không khó. Nguyên
nhân khó làm đa phần thuộc về vấn đề thực hiện. Ví dụ như quyết sách của lãnh đạo cấp dưới có vấn đề hoặc năng lực thực hiện của nhân viên vân
vân.
Nhưng, mục tiêu lợi nhuận năm đạt một tỷ thì yêu cầu này đưa ra quá cao.
Bây giờ, ngành mà nhà họ Lý kiếm được nhiều lợi nhuận nhất là nhà máy điện tử truyền thống. Mỗi năm lợi nhuận đạt khoảng hơn bốn trăm triệu.
Lợi nhuận cao nhất từng đạt được cũng chỉ tám trăm triệu.
Nhưng cùng với sự suy yếu của nhà họ Lý, thêm sự tăng trưởng hằng năm của đối thủ cạnh tranh khiến lợi nhuận không ngừng giảm xuống.
Đến ngành điện tử có lợi nhuận cao nhất cũng không đạt được yêu cầu
này. Bây giờ, anh lại bảo họ tối ưu hoá để chọn ba nghiệp vụ mà lợi
nhuận năm không dưới một tỷ thì sao làm được?
Thấy mấy người đều ngây người ra như thế, Hoắc Khải hỏi: “Sao nào, cảm thấy không làm được?”
Mọi người cúi gằm mặt xuống, không nói chuyện, nhưng sự im lặng thật sự cũng đã là một câu trả lời.
“Xem ra, tôi có chút đánh giá cao các anh rồi”, Hoắc Khải nói: “Tôi
luôn cho rằng, danh tiếng của nhà họ Lý cộng thêm năng lực của các anh
thì làm những chuyện này không khó gì. Nhưng bây giờ xem ra, các anh
không phải là không có năng lực, cũng không phải danh tiếng của nhà họ
Lý không tốt, mà là chính các anh không có lòng can đảm dám thách thức
với những công việc khó khăn. Chẳng trách, các anh ở công ty bị biến
thành mục tiêu giễu cợt lâu như vậy mà vẫn không đi, chỉ là do có khả
năng nhịn nhục tốt”.
Lời này có chút khó nghe, Khương Mẫn ngẩng đầu nhìn Hoắc Khải, nói:
“Giám đốc, chúng tôi không phải là có thể nhẫn nhịn hay không mà yêu cầu của anh, thực sự quá cao…”
“Cao à?”, Hoắc Khải nói: “Các anh đã từng tra cứu, trên thế giới này
mỗi năm xuất hiện bao nhiêu công ty có quy mô đạt trên một tỷ lợi nhuận
chưa? Vây giờ tôi nói cho các anh biết, chỉ tính trong nước, năm ngoái
có bảy mươi lăm công ty vừa và nhỏ trên sàn chứng khoán đạt lợi nhuận
vượt trên một tỷ, có hai mươi ba doanh nghiệp mới và hai doanh nghiệp
khoa học công nghệ. Chỉ tính những công ty mới nổi này đã có đến hơn một trăm. Thị trường Thượng Hải và Thâm Quyến tôi không nói nữa, thị trường nước ngoài cũng không cần nói. Nhưng, họ rất giỏi sao? Nếu nghiên cứu
kỹ lưỡng sẽ phát hiện, họ đã lợi dụng những chính sách ở phía đông mà
kiếm được lợi ích. Không sai, thị trường là như thế, chỉ cần anh hiểu
được xu thế, thêm một chút may mắn là có thể kiếm tiền. Mà muốn kiếm
được một khoản lớn thì cần có danh tiếng! Nhà họ Lý thiếu danh tiếng
sao? Chúng ta từng là doanh nghiệp lớn tài sản trăm tỷ nổi tiếng trong
và ngoài nước. Điều mà nhà họ Lý thiếu chính là hướng đi, mà ý nghĩ
thành lập phòng kế hoạch chính là chỉ dẫn phương hướng cho con tầu lớn
nhà họ Lý! Nếu các anh không làm được cả việc này thì bây giờ có thể đi
rồi. Tôi không cần một đám người còn chưa bắt đầu làm đã mất hết lòng
tin, chỉ ăn tạp chờ chết”.
La Ngọc Bình và những người khác bị Hoắc Khải nói đến mặt đỏ tía tai.
Họ chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi nghiên cứu xem có những công ty nào
mà lợi nhuận năm đạt hơn một tỷ. Nhưng Hoắc Khải lại có thể thuộc như
lòng bàn tay.
Bởi vì anh luôn kiên trì tin rằng, nếu không muốn để bản thân thất
bại thảm thương thì phải tìm được quy luật thành công từ những người có
thành tựu trên thị trường.
Kinh nghiệm thành công, thật sự không thể sao chép, nhưng dựa vào thành công của người khác thì có thể nhìn ra xu thế.
Giống như một công ty chuyên nghiên cứu và bán máy chà sàn, nếu lợi
nhuận năm của năm ngoái bỗng dưng tăng trưởng chóng mặt, vậy chứng minh
điều gì?
Không thể nói là công ty đó bỗng nhiên thành công rồi, mà có thể nói
ngành máy chà sàn đã được thị trường tiếp nhận, bắt đầu phát triển mạnh
rồi.
Những người hiểu rõ thì dù cho họ có thành lập công ty hay trở thành
nhà phân phối cũng sẽ luôn kiếm được nhiều tiền hơn dựa trên việc nhìn
ra xu thế này. Người đợi vài năm sau mới gia nhập sẽ phát hiện, thị
trường đã bị người hiểu rõ xu thế chiếm giữ rồi. Họ muốn thâm nhập vào
thị trường đã rất khó chứ đừng nói là cạnh tranh thị phần.
Đây là tác dụng của xu thế, vô hình vô sắc nhưng lại rất quan trọng.
Sau một hồi nói lời khó nghe thì giọng điệu của Hoắc Khải mới trở nên có chút hoà hoãn, nói: “Các anh đều là người rất có năng lực, không
phải đồ bỏ đi, nếu không tôi cũng không chọn các anh qua đây từ nhiều
nhân tài trong công ty như thế. Đừng nhụt chí khi chưa thử. Đừng thấy có nguy cơ thất bại vì anh chưa tự nghiệm lấy thành công. Việc anh cần làm chính là dựa vào các nghiệp vụ đã có sẵn, kết hợp với xu thế tương lai, tìm ra ba phương hướng giúp chúng ta tạo ra lợi ích cực lớn! Hãy nhớ,
chúng ta làm những dự án theo xu thế chứ không phải là làm cho ai đó hai ba ngày là kiếm được tiền. Các anh đã hiểu rõ rồi chứ!”
Anh nói xong, trong lòng La Ngọc Bình và những người khác cũng vỡ ra nhiều điều.
Thật sự khi họ gia nhập vào phòng kế hoạch vẫn luôn hoang mang, không hiểu rõ vị trí của mình, càng không biết bộ phận này rốt cuộc là làm
gì.
Nhưng bây giờ, Hoắc Khải đã nói rất rõ về tương lai.
Xu thế! Xu thế! Xu thế!
Ý nghĩ duy nhất để bộ phận này tồn tại đó chính là nắm bắt xu thế!
Hai ba ngày không kiếm được tiền không sao, hai ba tháng bị lỗ vốn
cũng không hề gì, chỉ cần tương lai có thể kiếm được một khoản lớn, thì
chính là đã thành công trong việc nắm bắt chính xác xu thế.
Điều duy nhất có thể chứng minh thành quả đó là ngày tiền chảy về, rốt cuộc phải chờ một tháng hay là chờ đến một năm.
Tiền chảy về càng sớm thì đương nhiên chứng minh được năng lực của anh càng cao.
Sau khi làm rõ được nhiều chuyện, mỗi người trong số họ cũng suy nghĩ ra những phương pháp khác nhau.
Họ đã biết mình phải làm gì, và nên làm gì.
Sau đó, họ nhanh chóng mở những nghiệp vụ đã phân loại, sắp xếp xong, tranh cãi nảy lửa, cuối cùng đã chọn ra năm nghiệp vụ làm phương hướng
đầu tiên. Sau khi thảo luận ra năm phương hướng xong mới tiến hành loại
bỏ vòng hai, quyết định ba dự án cuối cùng.
Hoắc Khải không tham dự vào phần thảo luận này. Anh cầm những dự án bị phân loại là rác thải rời khỏi phòng họp.