Trên khuôn mặt Hoàng Đại Hải hiện lên đầy vẻ kinh ngạc, Minh Đường
Nguyệt Sắc là một quán hát karaoke cũng coi như nổi tiếng ở đây, rất
nhiều người đều tưởng rằng lão ta là ông chủ nhưng trên thực tế, Hoàng
Đại Hải chỉ là tên bù nhìn bị đẩy lên trước đỡ đạn mà thôi.
Ông chủ thật sự là một người tên là Lưu Quảng Sinh.
Mấy năm trước, người này mở một lò gạch, làm ăn rất khá. Nhưng vì cố ý gây thương tích cho người khác mà phải vào tù hai năm. Sau này khi ra
tù thì đổi sang ngành giải trí, dựa vào mối quan hệ trước đây lại kiếm
được không ít.
Đến giờ, Lưu Quảng Sinh đã là ông chủ lớn có giá trị hơn trăm triệu,
nhưng ông ta biết rõ, súng bắn chim đầu đàn nên cho dù phát triển kinh
doanh trên lĩnh vực nào thì đều chỉ bỏ vốn chứ không lộ mặt. Mọi việc
đều giao cho đàn em thân tín phụ trách xử lý.
Hoàng Đại Hải chính là một trong những người anh em lăn lộn trong xã
hội của Lưu Quảng Sinh. Lão ta quản lý Minh Đường Nguyệt Sắc mấy năm
rồi, cũng có chút tiếng tăm ở đây.
Nhưng, người biết tường tận ông chủ lớn đứng sau lão ta thì lại không nhiều.
Phong độ của Cố Hồng Trác không tầm thường, lại có thể nói luôn ra
tên của Lưu Quảng Sinh cho thấy bản thân ông ta cũng không kẻ hiền lành.
Người như vậy, Hoàng Đại Hải tự biết không thể đắc tội.
Nhưng, cho dù thân phận của Cố Hồng Trác là gì thì thằng nhãi mặc giẻ rách trước mặt này tính sao? Dựa vào đâu lại khiến Cố Hồng Trác ra mặt
giúp cậu ta?
Có lẽ là nhìn ra suy nghĩ của Hoàng Đại Hải nên Cố Hồng Trác lạnh
giọng cười mang theo chút kinh miệt nói: “Sao nào, không phục phải
không? Cho nên nói mắt chó của anh không phân biệt được người nào. Lăn
lộn với Lưu Quảng Sinh nhiều năm như thế mà không có mắt nhìn. Anh cũng
không ra ngoài mà nghe ngóng xem thân phận anh Lý ra sao? Anh đủ tư cách để đùa cợt sao? Đừng nói là bản thân anh, đến cả Lưu Quảng Sinh đứng
đây mà dám nói một câu vô lễ thì cũng biết tay tôi!”.
Lúc này, người quản lý cửa hàng đã nhận được thông tin và chạy đến nơi.
Anh ta xin lỗi Cố Hồng Trác trước. Dù sao thân phận của vị khách này
cũng không tầm thường, tay cầm thẻ vàng, nhìn qua cũng biết là nhân vật
lớn.
Còn Cố Hồng Trác thì lại không nhiều lời, chỉ nói với quản lý: “Cậu
nói xin lỗi với tôi làm gì? Muốn xin lỗi thì cũng phải là xin lỗi anh
Lý”.
Quản lý vội vàng nhìn sang Hoắc Khải. Mới nhìn thấy anh, cậu ta liền sững người lại.
Cậu ta theo phản xạ dùng hết sức trợn hai mắt, đột nhiên trên mặt toát ra toàn mồ hôi lạnh.
Danh tiếng của Hoắc Khải nổi như vậy, có người không biết thì đương nhiên sẽ có người biết.
Với địa vị của người quản lý cửa hàng trang sức thì năng lực cần
thiết nhất trong công việc là nắm thông tin của bất kỳ vị khách nào có
khả năng trở thành khách hàng lớn.
Mà kiểu người trẻ trung tài giỏi, làm mưa làm gió suốt thời gian qua như Hoắc Khải thì cậu ta càng dễ chú ý.
Kể cả ảnh chụp của Hoắc Khải, người quản lý cửa hàng trang sức cũng từng xem qua rất nhiều lần.
Lần này là lần đầu tiên gặp mặt, cậu ta lập tức nghĩ đến người thừa
kế tài sản của giáo sư Triệu Vĩnh An, chỉ có điều nhất thời không dám
tin nhân vật lớn như vậy lại gặp mặt trong tình huống này.
Cố Hồng Trác đã nói rất rõ ràng, người kia họ Lý, cho dù là cái tên hay dáng vẻ đều giống y như đúc.
Tuy rằng, người quản lý không rõ lắm đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu
ta cũng biết, đắc tội với Hoắc Khải thì cậu ta đừng mong làm việc ở đây
nữa, sớm thu dọn đồ đạc rồi biến đi là được.
Cho nên, cậu ta không dám nghĩ nhiều mà chạy lại ngay đến trước mặt
Hoắc Khải, cúi người, dùng giọng điệu còn kính cẩn hơn khi thưa chuyện
với Cố Hồng Trác mà nói: “Anh Lý, đã khiến anh không vui rồi. Tôi xin
đại diện tất cả nhân viên trong cửa hàng gửi lời xin lỗi sâu sắc tới
anh. Những thứ anh muốn mua ngày hôm nay, tôi sẽ tự mình thanh toán,
không để anh phải tốn một đồng!”
Lời vừa nói ra, trừ Cố Hồng Trác thì tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Toàn bộ do cậu ta thanh toán? Cậu biết anh mua gì không?
Coi như nguyên giá của chiếc nhẫn vừa rồi Hoắc Khải muốn mua chỉ cần
mấy chục ngàn, nhưng ngộ nhỡ anh đòi hỏi quá đáng, lại mua thêm đồ thì
sao?
Nhưng quản lý cũng không hề hối hận. Cậu ta biết rõ, nếu xử lý không tốt thì cậu ta cũng không còn mạng để mà tiêu tiền.
Đây là ai cơ chứ?
Chính là người thừa kế của Triệu Vĩnh An, là người nắm trong tay mạng lưới quan hệ rộng lớn trong nước, đắc tội với anh thì dưới trời đất này chẳng còn chỗ nào mà kiếm ăn.
Không đợi Hoắc Khải nói gì, quản lý quay lại nhìn nhân viên bán hàng, nghiêm giọng nói: “Còn sững người ra đấy làm gì, lập tức gói đồ của anh Lý lại, tính vào khoản của tôi!”
Vừa rồi Cố Hồng Trác đã bảo nhân viên bán hàng gói đồ rồi, bây giờ quản lý lại nói lại lần nữa khiến cô có chút ngây ngốc.
Bán trang sức lâu như thế, đây vẫn là lần đầu tiên gặp cảnh tượng nhiều người tranh nhau giúp trả tiền như thế.
Kiểu như này xảy ra ở trên bàn ăn thì khá là bình thường, nhưng đây
lại là cửa hàng trang sức. Hơn nữa, một người thì trông có vẻ là người
giàu có, còn người kia lại là quản lý của cửa hàng trang sức.
Nhân viên bán hàng bất giác liếc nhìn Hoắc Khải, trong lòng cảm thấy
vô cùng tò mò. Người trẻ tuổi này rốt cuộc là có lai lịch thế nào mà
khiến quản lý bị doạ thành dáng vẻ như vậy.
Lúc này, Hoắc Khải lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi tự trả tiền là được”.
Quản lý lại cho rằng anh tức giận, vội vàng nói: “Đó chỉ là chút lòng thành của tôi, anh Lý, anh…”
“Cái gì mà lòng với chả thành, anh Lý mà thiếu chút tiền đó sao? Anh
ấy bảo cậu làm thế nào thì cậu cứ làm như thế, đừng nhiều lời!”, Cố Hồng Trác quát lên.
Nghe thấy thế, không ít người tỏ ra kỳ lạ nhìn Cố Hồng Trác. Vị khách này vừa rồi còn quở mắng Hoàng Đại Hải như con mà bây giờ lại bày ra
dáng vẻ như người hầu đối với Hoắc Khải. Đó quả thật là sự khác biệt quá lớn.
Nhưng Cố Hồng Trác hoàn toàn không quan tâm người khác nghĩ thế nào,
ông ta chủ động ra mặt là để tạo mối quan hệ với Hoắc Khải thì còn để ý
đến suy nghĩ của người khác làm gì.
Dù Hoắc Khải hay Cố Hồng Trác thì quản lý đều không thể đắc tội nên đành phải rút lại tâm tư nho nhỏ của mình.
Sau đó, Hoắc Khải quẹt thẻ trả tiền, giá cả vẫn là nguyên giá, chỉ là lúc này không có ai tranh với anh, càng không ai hỏi, tại sao vừa rồi
đã nâng giá lên cao như vậy mà bây giờ lại thanh toán theo giá ban đầu.
Dù sao thì tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, vừa rồi là Hoàng Đại
Hải bị người phụ nữ kia mê hoặc, cố ý nâng giá. Nếu không, bây giờ Hoắc
Khải cũng về đến nhà rồi.
Còn về Hoàng Đại Hải, bây giờ sao còn dám tiếp tục nâng giá nữa.
Một nhân vật lớn còn không thèm nhìn đến Lưu Quảng Sinh mà còn kính
cẩn như thế với người trẻ tuổi này thì lão ta tuổi gì mà dám ho he?
Sau khi thanh toán, cân nhắc đến thời gian không còn sớm nên Hoắc
Khải cũng không trì hoãn thêm nữa, chỉ nói chuyện với Cố Hồng Trác vài
câu.
Cố Hồng Trác tất nhiên nắm lấy cơ hội này, đưa danh tiếp của ông ta
cho Hoắc Khải. Anh nhận lấy danh thiếp để vào trong túi, tuy rằng biết
người kia nhận ra thân phận của mình nên mới chủ động ra mặt giúp đỡ,
nhưng dù nói thế nào thì người ta đã giúp rồi, anh cũng phải nể mặt vài
phần.
Càng nhiều bạn thì càng có nhiều hướng đi mới, chuyện anh cần làm
nhiều như vậy, có thêm nhiều mối quan hệ cũng không phải là chuyện xấu.
Bước đầu tạo được mối quan hệ với Hoắc Khải khiến Cố Hồng Trác rất
vui mừng. Mà sau đó, vợ ông ta cũng qua chào hỏi Hoắc Khải. Hai vợ chồng nhiệt tình tiễn Hoắc Khải ra cửa, nhìn anh rời đi.
Lúc này ở trong cửa hàng, tiếng bàn tán dần xôn xao, bắt đầu có người nhớ ra thân phận của của Hoắc Khải.
Đến cả Hoàng Đại Hải cũng cảm thấy, người trẻ tuổi này có chút quen mắt.
Chỉ có cô gái trẻ kia vẫn không phục, lại ấm ức nói: “Ông xã, tức chết đi…”
“Tức chết? Cô gái này, tôi cảm thấy các cô rất may mắn đấy. Anh Lý
xem ra không giống kẻ hẹp hòi, nếu không, coi như các cô bị xui xẻo rồi
đấy!”, quản lý cửa hàng trang sức nói.
Hoàng Đại Hải cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc cậu ta là ai?”
“Ông thật sự không biết?”, quản lý của hàng trang sức thở dài nói:
“Vậy thì ông thật sự rất may mắn. Anh Lý chính là người thừa kế của giáo sư Triệu Vĩnh An. Mấy ngày trước, thời sự ở chỗ chúng ta đã đưa tin bao nhiêu ngày trời. Thế mà ông không nhận ra anh ấy, thật là…”
Quản lý cửa hàng trang sức rất muốn hỏi lão ta, người nổi tiếng như vậy mà lão ta cũng không biết thì làm ăn thế nào?
Nhưng bây giờ chuyện này đã không còn liên quan nhiều đến cậu ta.
Việc cần làm cậu ta đều đã làm rồi, còn ân oán của Hoàng Đại Hải với
Hoắc Khải, cậu ta không quản được mà cũng không muốn quan tâm.
Mà Hoàng Đại Hải nghe thấy thế thì mặt đực ra, người thừa kế của giáo sư Triệu Vĩnh An?
Chính là người nắm trong tay mạng lưới quan hệ vô cùng rộng lớn trong truyền thuyết kia sao?
Ông chủ lớn Lưu Quảng Sinh đã nói với Hoàng Đại Hải không chỉ một lần về người này, bảo lão ta có cơ hội kết thân thì nhất định phải tạo mối
quan hệ thật tốt.
Có thể tạo được mối quan hệ tốt với người này thì sau này muốn làm gì đều không thành vấn đề.
Nhưng mà bây giờ, lão ta lại gần như kết thù với người ta rồi.
Thảo nào mà một nhân vật như Cố Hồng Trác lại chủ động ra mặt giúp
đỡ. Thảo nào quản lý cửa hàng trang sức lại sẵn lòng thanh toán cho anh…
Nghĩ đến đây, toàn thân Hoàng Đại Hải đổ mồ hôi lạnh.
Cô gái trẻ bên cạnh không phải là người ở đây, hơn nữa, sự chú ý của
cô ta chỉ đặt trên đồ trang điểm, túi xách hàng hiệu, quần áo, giày dép, nào cần quan tâm ai chết rồi, tang lễ của ai hoành tráng đến mức nào.