Vương Vũ Hành không hề tò mò mà đánh giá cách bày biện trong nhà, tuy rằng sâu trong thâm tâm cậu ta vẫn cảm thấy kinh ngạc khi thấy thầy và
cô mà lại sống ở nơi xoàng xĩnh như thế này, nhưng chốt lại vẫn chỉ là
một câu nói đó.
Nếu đã là người hâm mộ bất chấp, thì cho dù thầy có làm gì thì đều là có lý do cả.
“Trong nhà có hơi đơn giản một chút, đừng để ý nhé, muốn uống gì
không? Có trà với nước ép đấy, nhưng mà cũng không phải là đồ tươi mới
gì”, Ninh Thần khách sáo hỏi.
Qua một khoảng thời gian dài luyện tập, cô đã dần dần học được cách
làm thế nào để phán đoán điều kiện kinh tế của một người chỉ từ cách nói chuyện và cách ăn mặc.
Đương nhiên rồi, học được kỹ năng này không phải là để phân biệt tầng lớp trên hay tầng lớp dưới, mà đây chỉ là thói quen.
Hoắc Khải từng dạy cô, nói chuyện với người ở tầng lớp khác nhau thì
phải sử dụng cách thức khác nhau, như vậy mới đạt được hiệu quả tốt
nhất.
“Em giống thầy ạ, đều thích uống trà”, Vương Vũ Hành nói.
Ninh Thần nhìn Hoắc Khải một cái, gật đầu rồi đi pha trà.
Đường Đường thì lại bê ghế đến gần, ngồi xuống cạnh bên Vương Vũ
Hành, ngẩng đầu lên mà tò mò hỏi: “Anh gì ơi, có phải là bố em giỏi lắm
không?”
“Đương nhiên rồi!”, Vương Vũ Hành trả lời.
“Thế anh giỏi được bằng mấy phần bố em?”, Đường Đường lại hỏi.
Vương Vũ Hành nghiêm túc nghĩ một lát rồi trả lời: “Ba, bốn phần gì đấy”.
Đây quả thực không phải là khiêm tốn, có thể giỏi được bằng ba, bốn
phần Hoắc Khải thì đã có thể sống rất khá khẩm trên thế giới này rồi.
Thế là Đường Đường lại bĩu môi nói: “Vậy thì anh kém thật đấy...”
Vương Vũ Hành hơi ngây ra, sau đó liền bật cười lớn. Tính cách nghịch ngợm của Đường Đường rất phù hợp với sở thích của cậu ta, thêm một phần lý do cũng là vì Hoắc Khải, yêu ai yêu cả đường đi lối về, đương nhiên
lại càng thêm yêu thích cô bé.
Không lâu sau, Ninh Thần đã bưng trà lên.
Pha trà tốt nhất nên dùng nước suối, sau đó là nước giếng, cuối cùng
là nước khoáng, nước máy còn không được xếp vào phạm vi lựa chọn. Chủ
yếu là mùi vị của những chất có trong nước máy ảnh hưởng rất lớn đến
hương vị của trà, cho nên ít nhất cũng phải dùng nước đóng chai.
Cô vẫn chưa học được cách pha trà, chỉ đơn giản là đun sôi nước rồi
đổ cùng với lá trà vào ấm trà thôi, còn lá trà cô pha lại chính là vua
trà Thiết Quan Âm có giá lên đến cả triệu nhân dân tệ do Phương Xương
Thịnh tặng.
May là cô còn biết đổ nước đầu của Thiết Quan Âm đi, nước cũng dùng
nước vừa đun sôi ban nãy, nếu không thì quả là lãng phí một thức trà
ngon như vậy.
Cho dù cách thức pha trà của Ninh Thần vô cùng nghiệp dư, cũng may là nhờ có chất lượng của vua trà, hương thơm vẫn tỏa ra trong không khí.
Sau khi đổ trà vào ly, mùi hương tỏa ra bốn phía càng đậm đà hơn nữa.
Vương Vũ Hành ngửi xong, nóng lòng cầm ly trà lên nhấp một ngụm. Nước trà nóng bỏng, mùi vị của nước máy không phải quá ngon nhưng vẫn làm
cậu ta không khỏi gật gù tán thưởng: “Trà này ngon thật!”
“Này là do một người bạn tặng đấy, nếu cậu thích thì lát nữa cứ cầm về một ít”, Hoắc Khải nói.
Ninh Thần lén nhìn anh một cái, nhưng không hề lên tiếng.
Cả triệu mới được nửa cân Thiết Quan Âm, Ninh Quốc Năng không nỡ uống nên mới trả lại cho anh nửa cân. Thức trà này gần như đều là dùng để
tiếp đãi những vị khách tôn quý nhất.
Nhưng bây giờ Hoắc Khải lại đem đi tặng người khác, trong mắt Ninh Thần ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút xa xỉ.
Nhưng cô không rõ mối quan hệ của Hoắc Khải và Vương Vũ Hành, càng
không biết cậu trai trẻ gọi chồng mình là thầy này rốt cuộc có lai lịch
thế nào.
Nếu chồng mình đã nói là tặng, thì cứ tặng thôi, cô thì cũng không có ý kiến gì.
Còn Vương Vũ Hành thì lại cảm thấy, phán đoán của mình không hề sai.
Loại trà có chất lượng như thế này, giá cả ít cũng phải đến sáu chữ
số, tuy rằng thầy ở một nơi không ra gì lắm, nhưng nước trà vẫn là hàng
tốt như vậy, chứng tỏ không phải thật sự sa sút, mà càng giống người
khôn tìm nơi vắng vẻ như các cụ nói ngày xưa hơn.
Hoắc Khải bảo cậu ta cầm lá trà về, Vương Vũ Hành cũng không hề từ
chối. Dưới sự hun đúc của Hoắc Khải, cậu ta từ lâu đã yêu trà đến tận
xương tủy. Với thức trà có chất lượng cao cấp như vậy cậu ta nào nỡ bỏ
qua.
Hơn nữa đây lại còn do thầy tặng nữa chứ. Không được từ chối đồ mà bề trên tặng cũng là một loại lễ phép.
Sau đó Hoắc Khải đích thân xuống bếp làm món cua thơm cay mà Đường
Đường thích ăn nhất, lại nấu món ruột già hầm đậu phụ mà Vương Vũ Hành
mong đợi đã lâu.
Mấy người ăn hết sạch cả một nồi cơm, không lãng phí một hạt cơm nào.
Vương Vũ Hành và Đường Đường ôm bụng đánh ợ một cái, rồi mỗi người lại khen tài nấu ăn của Hoắc Khải thêm một lần.
Tuổi của hai anh em phải chênh nhau đến giáp rưỡi, nhưng tính cách
lại có nhiều điểm tương đồng, Ninh Thần thấy vậy thì cười rất vui vẻ.
Vốn Hoắc Khải còn muốn nói chuyện với Vương Vũ Hành thêm chút nữa,
nhưng Cơ Xương Minh lại gọi điện tới, một mực nói rằng hôm nay phải gặp
một người rất quan trọng, bảo Hoắc Khải nhất định phải đến một chuyến.
Cơ Xương Minh là người kế vị mà Cơ Xuyên Hải đã âm thầm định sẵn, cho dù sau này Cơ Hương Ngưng có thao túng được nhà họ Cơ thì nhân vật như
thế này cũng không thể tùy tiện đắc tội. Càng là người không có năng lực thì càng dễ lôi kéo, càng dễ trở thành trợ thủ đắc lực.
Chỗ khó nhất của Cơ Hương Ngưng khi muốn thay thế Cơ Trấn Hùng trở
thành chủ tịch của dòng họ chính là thiếu mất đội ngũ của riêng mình.
Tuy rằng có thể thuyết phục được những nhân vật bề trên như Cơ Xương
Hải, nhưng những thành viên khác trong dòng chính thì không khả thi lắm.
Cho nên ứng viên kế vị trong lớp trẻ như Cơ Xương Minh đây là thích hợp nhất.
Sau khi suy đi tính lại, Hoắc Khải đành phải đồng ý lời mời của Cơ Xương Minh.
Nhưng nghĩ đến việc Vương Vũ Hành dù gì cũng là đàn ông, để cậu ta
lại ở nhà cũng bất tiện, thế là anh quyết định đem luôn cậu ta theo.
Dù sao muốn qua mặt Cơ Xương Minh thì vẫn phải tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện tiếp theo với Vương Vũ Hành.
Vương Vũ Hành cũng không phản đối. Với kiến thức của cậu ta bây giờ, cho dù có gặp người như thế nào cũng sẽ không lo sợ.
Sau khi dọn dẹp nồi niêu xoong chảo xong, Hoắc Khải và Vương Vũ Hành lái xe đến quán trà mà Cơ Xương Minh đã nói.
Cơ Xương Minh nghiện rượu ăn vào máu, không có hứng thú gì với trà.
Hắn ta chọn nơi này, thứ nhất là để trông mình có vẻ có chiều sâu, thứ
hai là hắn ta biết Hoắc Khải thích uống trà.
Sau khi vào quán trà, Hoắc Khải và Vương Vũ Hành tiến vào phòng bao.
Trong phòng họ thấy có Cơ Xương Minh và một người đàn ông tầm hơn 40
tuổi, đeo kính đang ngồi đó.
Cơ Xương Minh thấy Hoắc Khải đến thì vui vẻ vô cùng, lập tức đứng dậy giới thiệu: “Giám đốc Cao, vị này chính là trợ lý Lý mà trước đây tôi
đã nói với anh. Cậu Lý, đây là giám đốc Cao, đến từ công ty Vốn Hồng
Đạt”.
“Vốn Hồng Đạt?”
Hoắc Khải nghe thấy cái tên này liền lập tức hiểu Cơ Xương Minh muốn làm gì.
Vốn Hồng Đạt là một công ty chuyên hỗ trợ các doanh nghiệp tiến hành
IPO và niêm yết, họ có rất nhiều quỹ để giúp anh hoàn thành việc sáp
nhập và tổ chức lại trước khi đưa lên thị trường. Sau khi cổ phiếu của
anh được phát hành thì phải rút tiền và trả lại họ.
*IPO: Phát hành lần đầu ra công chúng, sau khi hoàn thành IPO thì sẽ trở thành công ty đại chúng
Trong quá trình hoạt động, họ sẽ tính hoa hồng từ 10% đến 15% tùy
theo quy mô, lãi suất của các khoản tạm ứng cũng phải trên 20%.
Nói một cách đơn giản thì để Vốn Hồng Đạt hỗ trợ hoạt động IPO, chỉ riêng khoản đầu tư vốn đã tiêu tốn hơn 30%.
Giá trị tài sản của một công ty đại chúng tối thiểu phải là một tỉ
nhân dân tệ, tức là khi lên sàn chứng khoán, Vốn Hồng Đạt có thể nhận
được thù lao tối thiểu là 300 triệu tệ.
Trong mắt nhiều người, đây hẳn là một con số rất đáng sợ, nhưng đối
với các nhà đầu tư thì chỉ khi cổ phiếu được niêm yết, họ mới có thể rút nhiều tiền mặt và thực sự bước vào giới nhà giàu, chạm đến đỉnh cao của tự do tài chính.
Đừng nói là 30%, cho dù là 40%, 50% họ cùng đều chấp nhận làm!
Dù sao thì chỉ cần lên thị trường thành công thì giá trị tài sản ròng của họ phải tăng lên gấp trăm lần, số tiền ít ỏi này tính là gì?
Hơn nữa đây cũng không phải do bọn họ tự bỏ tiền túi ra mà đều là dùng tiền của công ty.
Cơ Xương Minh cũng là một người rất có tham vọng. Công ty chi nhánh
nhà họ Cơ bây giờ có khối lượng kinh doanh lớn và thị phần cao, ngoài
giá trị tài sản không đạt ngưỡng thì mọi thứ khác đều không tệ.
Cho nên Cơ Xương Minh tìm vị giám đốc Cao này đến có lẽ là mong công
ty Vốn Hồng Đạt này có thể ra tay giúp đỡ để công ty chi nhánh nhà họ Cơ có thể được đưa lên thị trường và kiếm tiền về.
Nhiều người cảm thấy rằng trừ việc kiếm lời ra thì đưa công ty lên
thị trường không có lợi ích nào khác, chỉ khiến người ta lại làm loãng
vốn chủ sở của mình mà thôi.
Nhưng thực ra, trong quá trình vận hành vốn thì trở thành công ty đại chúng là việc không thể thiếu.
Doanh nghiệp nhà nước không niêm yết vì họ có hậu thuẫn, còn doanh
nghiệp tư nhân thì làm gì có sự hỗ trợ đó. Nếu họ muốn mở rộng và chiếm
lĩnh nhiều thị trường hơn, họ bắt buộc phải lên sàn chứng khoán để thu
được lượng vốn khổng lồ.
Dựa vào lợi thế tuyệt đối về tiền bạc để hạ gục đối thủ ngay trong một lần.
Cho dù ở trong bất kỳ ngành nghề nào, miễn là có thể trở thành người dẫn đầu thì kiếm tiền tuyệt không phải là vấn đề.
Hoắc Khải không hề phản đối việc công ty chi nhánh nhà họ Cơ niêm
yết, chỉ có điều Vốn Hồng Đạt là quỷ hút máu có tiếng trong ngành.
Nhìn bề ngoài họ chỉ được chiết khấu khoảng 30%, trên thực tế, trong
quá trình hoạt động, họ thường bán một số bí mật công ty mà họ có được
cho các công ty cạnh tranh với giá cao.
Sau khi công ty đối thủ có được văn kiện cơ mật, họ sẽ có những bố
trí mang tính đối đầu, từ đó Vốn Hồng Đạt có thể lấy lý do là tác động
gặp trở ngại, đầu tư vào thêm càng nhiều vốn, đạt được càng nhiều lợi
ích hơn nữa.