Tình Yêu Của Em Là May Mắn Của Anh

Chương 57: - Yêu từ xuân thì tới bạc tóc.


trướctiếp

Vừa bước xuống xe, sắc mặt Trịnh Ân cực kì không tốt đi thẳng vào phòng ngủ của Cố Nam Phong. Chỉ nhìn thấy trên vai con trai có vết thương dù đã được băng bó kĩ lưỡng nhưng vẫn có dấu đỏ chói mắt trên băng gạc trắng. Xác định không có nguy hiểm gì, bà lại quay về vẻ tức giận. “Đồ vô dụng.”

Cố Nam Phong ngồi dậy, động tác khó khăn, cúi đầu. “Con xin lỗi mẹ.”

“Giao cho mày việc nào là hỏng việc đó, tại sao tao lại sinh ra đứa vô tích sự như mày chứ?”

Cố Nam Phong không đáp lời, cúi đầu như một đứa trẻ chấp nhận sự trừng phạt.

Trịnh Ân nặng nhẹ, từng câu một đều như sát muối vào vết thương của hắn. “Mày có từng nghĩ tại sao tao sinh con trai nhưng lại luôn phải gánh vác cả một gia tộc hay không? Mày không hề thương tao hay sao? Nếu như thật sự thương mẹ mày thì hãy làm trò gì có ích một chút đi, đừng có làm hỏng hết kế hoạch của tao như vậy.”

Bàn tay hắn bấu chặt ga trải giường, nhịn không nổi nữa. “Con cũng đang thắc mắc vì sao viên đạn này không trực tiếp giết con luôn cho rồi.”

“Mày nói cái gì?”

Cố Nam Phong ngẩng đầu. “Về tới đây, trái tim cũng có khác gì chết rồi đâu?”

“Đừng có mà đem trái tim ra nói, mày cần cái đầu có biết hay không? Hả!” Trịnh Ân chỉ vào đầu con trai mình, sau đó hừ lạnh.

Cách đây hai tiếng bà ta vừa phải cho người tới sở cảnh sát xuống nước với cảnh sát trưởng đồng thời phải hối lộ một khoảng tiền không hề nhỏ chỉ để tránh được rắc rối lần này. Ngoài việc này còn phải ăn nói với bên phía Tần Dương, thật đúng là đau đầu. Bao nhiêu áp lực cứ trút lên đầu bà ta khiến bà ta cảm thấy có con trai cũng như không có, vô hình lại trút ngược lên đầu Cố Nam Phong.
Cố Nam Phong cũng chỉ biết im lặng nhẫn nhịn, đối với người khát khao được công nhận như hắn thì mẹ mình là cây cầu bắt qua vực thẳm, nếu cây cầu này biến mất thì hắn cũng không cách nào ngóc đầu lên được.
...… ...
Trận tuyết ở thành Bách Nhật dần lớn hơn, những con đường phải cần tới nhân viên đô thị cào tuyết mới có thể lưu thông xe cộ. Cố Tư Vũ đi ra từ khu vực VIP của dân bay, trong tay anh vẫn còn cầm chặt điện thoại.

Cố Tư Vũ dường như đã gọi cho cô hơn trăm cuộc nhưng tất cả đều vô ích, ngoại trừ giọng nói của tổng đài báo rằng không thể liên lạc được khiến anh chán ghét. Nếu không phải người của anh điều tra được Cẩn Mai đã mua vé máy bay quay về thành Bách Nhật thì hiện tại anh cũng không biết được thông tin của cô. Loại cảm giác bất kì lúc nào cũng có thể mất đi một người như hiện tại khiến anh lo lắng tới quên luôn việc phải giữ bình tĩnh.
Thuộc hạ đã đứng đợi sẵn bên ngoài sân bay, Cố Tư Vũ không nói một lời lên chiếc xe khởi động chạy thẳng tới nhà họ Phan. Bên ngoài có vệ sĩ canh giữ an ninh, khi nhìn thấy anh thì có một người trong số họ đã chạy vào báo báo.

Phùng Tử Sâm vừa đun xong một ấm trà giải cảm, vốn dĩ định đem lên phòng cho Cẩn Mai, lại thấy vệ sĩ chạy vào thì hỏi. “Có chuyện gì à?”

“Cậu Phùng, bên ngoài có một người họ Cố tới nói muốn gặp cô chủ, tôi định lên báo cáo cho cô ấy.” Vệ sĩ đáp.

Bàn tay đang làm việc của Phùng Tử Sâm khựng lại vài giây, sắc mặt cũng thay đổi. “Tiểu Mai tâm trạng không tốt, không tiếp khách, bảo người đó về đi.”

“Nhưng mà…”

“Không nghe rõ lời tôi nói sao?” Phùng Tử Sâm nâng mắt, ý tứ cảnh cáo.

Vệ sĩ đành cúi đầu rời khỏi.

“Cô chủ không muốn gặp người ngoài, ngài mau rời khỏi đây đi.” Vệ sĩ đi ra, hướng Cố Tư Vũ nói.

Anh đang đứng tựa người vào xe, một vài bông tuyết đã rơi trên mái tóc đen nhánh của anh. Lạnh lùng nhìn đối phương, “Mai Mai sẽ không nói vậy.”

Sắc mặt của vệ sĩ mất tự nhiên. “Mặc kệ là ai, tóm lại ngài không thể vào.”

Cố Tư Vũ mất kiên nhẫn, anh hoàn toàn có thể xông thẳng vào trong dù cho bao nhiêu người ngăn cản đi nữa. Nhưng tình hình hiện tại lại khác, đây là nhà họ Phan, nếu anh hành xử thiếu suy nghĩ chỉ e lại phát sinh thêm vấn đề không nên có. Ít nhất anh không muốn khiến trưởng bối trong nhà mất thiện cảm.

Là cô cũng được, không phải cũng được, anh quyết định đứng ở đây cho tới khi nào cô đồng ý gặp anh thì thôi.

Người vệ sĩ thấy anh không có ý định rời khỏi cũng hết cách, quay về vị trí của mình.

Cửa phòng mở ra, Phùng Tử Sâm bưng ấm trà đi vào.

Cẩn Mai đang ngồi tựa vào đầu giường, ánh mắt cô nặng nề nhìn ra những bông tuyết đang rơi bên ngoài. Nghe thấy tiếng mở cửa, liền quay lại.

“Tiểu Mai, mau uống ít trà nóng đi, thời tiết lạnh thế này cẩn thận đừng để bị cảm.” Phùng Tử Sâm rót một ít trà vào ly đưa cho cô.

Cẩn Mai nhận lấy, nhìn thấy luồng khói từ trà bốc lên thì khẽ cười. “Anh vất vả rồi.”

“Lúc trước em đâu có khách sáo như vậy.”

Phùng Tử Sâm nói. “Đợi vài hôm nữa bớt đổ tuyết anh sẽ dẫn em đi chơi.”

“Em định ngày mai sẽ quay lại thành Cát An.” Cẩn Mai không nhanh không chậm đáp, cô thổi thổi sau đó uống một ngụm trà.

Biểu cảm Phùng Tử Sâm thay đổi, trở nên không vui. “Em vẫn quyết định quay về bên cạnh anh ta? Cẩn Mai, em không cảm thấy ở bên cạnh anh ta rất mệt mỏi sao? Một người khó đoán như Cố Tư Vũ hoàn toàn không phù hợp với em.”

“Hai người ở bên nhau không phải vấn đề hợp hay không hợp, quan trọng nhất vẫn là có đồng ý vì đối phương mà chấp nhận cái không hợp đó hay không thôi. Đúng thật việc yêu một người như Tư Vũ rất khó khăn, đôi khi cũng khiến em phải đau lòng, nhưng nếu không yêu anh ấy nữa…chắc chắn em sẽ không sống nổi.” Giọng nói cô chầm chậm, mang theo chút khàn. Cô đã có nhiều thời gian để suy nghĩ về chuyện của cô và Cố Tư Vũ, cũng đã hiểu rõ một vài chuyện. Quay về nhà họ Phan một mặt là để yên tĩnh suy nghĩ mặt khác là muốn xoa dịu ông ngoại. Hiện tại cả hai chuyện đều đã xong, cô lại phát hiện chỉ hơn có một ngày mà lại nghĩ về anh đến trăm lần. Cảm giác này chính là nhớ nhung, nó khiến con người ta khó chịu như bị hàng trăm ngàn con kiến cắn vào tim vậy.

Nghe những lời cô nói, cuối cùng Phùng Tử Sâm đành thở dài. “Được rồi, đây là quyết định của em. Lần này em quay lại đó, chắc cơ hội chúng ta gặp nhau sẽ ít đi. Em cũng lớn rồi, anh tin em sẽ có quyết định đúng đắn. Uống trà rồi nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài.”

Xoa nhẹ mái tóc cô sau đó quay lưng đi về phía cửa, lúc Phùng Tử Sâm gần rời khỏi Cẩn Mai lên tiếng.

“Tử Sâm, cảm ơn anh.”

“Anh mới là người phải cảm ơn em.” Bóng lưng anh hơi run, thậm chí can đảm quay đầu lại nhìn cô cũng không có. Trực tiếp mở cửa rời khỏi phòng cô.

Cảm ơn em đã xuất hiện, khiến anh thích thật nhiều năm.

Phùng Tử Sâm rời khỏi, trong phòng lại là một mảng yên lặng. Cẩn Mai cầm điện thoại lên mở nguồn, lại phát hiện có hơn trăm cuộc gọi của Cố Tư Vũ. Đang định bấm gọi cho anh thì dì Phương gõ cửa, Cẩn Mai lại để điện thoại qua một bên. “Mời vào.”

“Cẩn Mai, mau ủ ấm tay đi, đừng để tay lạnh, không tốt đâu.” Dì Phương đưa cho cô một cái túi giữ ấm.

Cẩn Mai nhận lấy, bật cười. “Mọi người đừng xem con là con nít nữa, người thì đem lên đây trà giải cảm người lại đem túi giữ ấm.”

“không sao mà, có con ở nhà dì còn có người để chăm sóc, lúc con đi dì rãnh rỗi tới mức cảm thấy nhàm chán.” Dì Phương cười nói, gương mặt hiền từ vô cùng. Sau đó lại nhớ tới một chuyện, bèn lên tiếng. “Cũng không biết là người nào kì quái như vậy, trời thì đổ tuyết lớn mà cứ đứng bên ngoài cổng lớn, vệ sĩ đuổi cũng không đi.”

Cẩn Mai sững người. “Ai ạ?”

“Dì cũng không biết, chưa gặp bao giờ, nhưng đi xe có vẻ đắt tiền, dáng vẻ cũng anh tuấn lắm.”

Cô nhíu mày, bỏ túi giữ ấm lên giường sau đó bước xuống xỏ giày vào.

Nhìn thấy Cẩn Mai định rời đi, dì Phương bất ngờ. “Cẩn Mai đi đâu đấy.”

Cô đã mở cửa chạy ra khỏi phòng, không nghe thấy câu hỏi này. Đem cánh cửa lớn mở ra, vệ sĩ bên ngoài nhìn thấy cô thì cúi đầu. “Cô chủ.”

Dáng người cao lớn đầy cao ngạo vốn dĩ tràn đầy uy nghiêm của Cố Tư Vũ hiện tại đã phủ tuyết, thậm chí những bông truyết như nhuộm trắng tóc và hàng mi của anh. Trên chiếc áo khoát đen hiện tại cũng đã ướt một mảng lớn.

Anh lẳng lặng nhìn cô, Cẩn Mai như chết trân tại chỗ. Khi nghe dì Phương kể lại cô nửa tin nửa ngờ người tới là Cố Tư Vũ. Cô không cho rằng anh ngốc như vậy, người cường ngạnh bá đạo như anh sẽ không làm ra hành động này.

Nhưng hiện tại chính mắt nhìn thấy, cô vừa bất ngờ, vừa cảm động lại vừa đau lòng. Rất nhiều cảm xúc ập tới khiến Cẩn Mai không kịp tiêu hóa hết, chỉ biết đứng nhìn anh, hai mắt cũng ngập nước.

Giữa hai người lúc này dường như chỉ có khoảng cách của mười bước chân, nhưng lại mang cảm giác thiêng liêng khó tả.

Mười bước này, nếu như lựa chọn bước tới, sẽ đại diện cho sự gắn kết không bao giờ tách rời kể từ đây cho tới mãi về sau.

Đúng, gặp một người khiến bản thân ta yêu từ xuân thì tới bạc tóc.

Vệ sĩ gấp rút mang ô chạy tới che cho cô. Cẩn Mai cắn răng đẩy anh ta ra, cô hơi vén chiếc váy dài để không bị vấp té, chạy về phía anh.

“Cố Tư Vũ anh bị ngốc à?” Cẩn Mai lớn tiếng, hiện tại đã đứng rất gần anh, có thể cảm nhận được độ lạnh trên người anh.

Hơi thở của Cố Tư Vũ tỏa ra một làn khói vì trời lạnh, giọng anh hơi run. “Chẳng phải em giận anh sao? Anh như thế này có khiến em cảm thấy bớt giận không?”

“Là càng giận hơn thì có.” Cẩn Mai trừng mắt, người đàn ông này nghĩ rằng chỉ cần nhìn thấy anh chịu thiệt thòi là cô sẽ hả dạ sao? Đúng là tức chết cô mà.

“Càng, càng giận hơn sao?” Cố Tư Vũ cảm thấy khó tin, anh đã lạnh thế này rồi mà vẫn chưa khiến cô nguôi giận? Lại còn giận hơn sao?

Cẩn Mai không thèm trả lời. Cô đưa bàn tay nhỏ giúp anh gạt đi những hạt tuyết trắng trên hàng mi, thậm chí lông mày cũng bị tuyết phủ. Cô liếc nhìn dàn vệ sĩ đang đứng phía sau, hỏi anh. “Bọn họ ức hiếp anh sao?”

Nghe được lời này của cô, dàn vệ sĩ cúi gầm mặt không dám cử động.

“Mai Mai.”

Cô quay lại, nhíu mày.

Cố Tư Vũ lại nói. “Anh lạnh.”

“Mấy người còn đứng đó làm gì?” Cẩn Mai nhìn dàn vệ sĩ, quát lớn. “Mau đưa ô đây.”

“Dạ…” Một người chạy lên đưa chiếc ô màu đen cho cô.

Cẩn Mai nhận lấy che cho Cố Tư Vũ, muốn dìu anh vào trong. Nhưng Cố Tư Vũ khẽ thở dài, giọng nói uất ức. “Anh không đi nổi.”

“Em dìu anh, từ từ.” Cẩn Mai một tay cầm ô, tay còn lại kéo cánh tay anh choàng qua cổ mình.

Cố Tư Vũ cũng không đổ dồn hết cả người lên cô, chỉ nương nhờ một phần, theo chân cô đi vào bên trong. Nhân lúc cô chỉ tập trung lo đỡ anh, khóe môi mỏng cong lên một đường khó nhìn thấy. Hóa ra cô vẫn còn quan tâm anh, thật tốt.



trướctiếp