Cảnh Thiên thấy Hạ Kỳ Như đi lên thì lo lắng đi đến, Hạ Kỳ Như nhìn hắn bình tĩnh nói.
\- không có gì, sau này anh không cần phải để ý đến Triệu gia nữa, chúng ta về nhà thôi.
Lời Hạ Kỳ Như nói chỉ mang tính chất thông báo không phải đang hỏi ý kiến
hắn, cho nên cô nói xong cũng bắt đầu thu dọn đồ cho hắn rồi đưa người
về.
Ở dưới phòng khách, cũng không biết cô và ông bà Triệu đã nói gì mà khuôn mặt của hai người kia cực kỳ sợ hãi, ngồi thừ người ra ở
phòng khách.
Lúc thấy Cảnh Thiên bọn họ muốn đi đến, nhưng sau e
ngại Hạ Kỳ Như nên lại dừng lại, ánh mắt nhìn hắn không hề có ý ăn năn
hối lỗi mà giống như đang cầu cứu hắn giúp bọn họ hơn.
Nhưng Cảnh Thiên chỉ liếc liếc nhìn bọn họ một cái rồi thôi.
Đến cuối cùng bọn họ vẫn không hối hận vì đã đối xử với hắn như vậy, vậy thì hắn cần gì phải quan tâm đến bọn họ chứ.
Lúc ra đến cổng Triệu gia, Cảnh Thiên giống như trút bỏ được gánh nặng vậy, hắn đột nhiên nói.
\- lúc nhìn thấy bọn họ thê thảm như vậy, trong lòng anh rất vui, Nguyệt Vy có phải anh rất quá đáng không?
\- không có.
Hạ Kỳ Như nhớ đến thao tác trả thù của Cảnh Thiên ở kiếp trước, cảm thấy cái vui bây giờ của hắn còn bình thường chán.
Có lẽ là do cô xuất hiện, thế nên con ác quỷ trong người hắn không trỗi
dậy hoàn toàn, hắn căm ghét Triệu gia nhưng vẫn còn lòng thương xót với
bọn họ.
Ở kiếp trước, sau khi hắc hóa hoàn toàn, Cảnh Thiên cũng không ngay lập
tức xử lý Triệu gia ngay, mà hắn vẫn cho bọn họ một cơ hội sửa sai, chỉ
cần bọn họ thật sự quan tâm hắn dù chỉ một chút, hắn có thể bỏ qua tất
cả mà tha thứ cho bọn họ, nhưng Triệu gia đã không biết trân trọng điều
đó, cho nên cái giá sau này bọn họ phải trả cực kỳ đắt.
Mà đến Hạ Kỳ Như lúc nhớ lại cũng không khỏi sởn gai ốc.
Tự thấy bản thân mình đối với Triệu gia còn hiền chán.
Tiểu Hắc: "..."
Một đứa hành hạ thể xác người ta.
Một đứa lấy ma ra dọa tinh thần người ta.
Tiểu chủ nhân, cô cũng "hiền" lắm.
Rõ là người tám lạng kẻ nửa cân mà.
"Bọn họ không làm chuyện xấu thì sợ gì ma quỷ."
Hạ Kỳ Như lý lẽ hùng hồn nói.
Tiểu Hắc khôn ngoan không đáp lời, nói tiếp cô lại cho một tràng nữa thì toi.
Nó không dại nhé.
...
Chuyện ngày hôm nay mới chỉ là khởi đầu, thời gian tiếp theo Triệu gia liên tiếp gặp xui xẻo.
Nếu ban đầu, lúc Hạ Kỳ Như còn ở Triệu gia, Triệu gia ngoài trừ mấy chuyện
lông gà vỏ tỏi khiến bọn họ mất ăn mất ngủ thì bây giờ độ xui xẻo đã
tăng lên tầm cao mới.
Triệu Cảnh Vũ đang yên lành lại bị tai nạn
phải nhập viện, dẫn tới bỏ lỡ cơ hội, để hợp đồng tiềm năng rơi vào tay
công ty đối thủ.
Mà trong công ty cũng bắt đầu xuất hiện nhiều vấn đề do lỗ hổng trong cách quản lý của Cảnh Vũ tạo thành.
Kiếp trước là Cảnh Thiên đứng ra xử lý, dần lấy lại tín nhiệm của mọi người mà đá Cảnh Vũ ra khỏi tập đoàn.
Nhưng bây giờ Cảnh Thiên đang được Hạ Kỳ Như bao nuôi, mà hắn cũng rất hưởng
thụ cảm giác này, thế nên Triệu gia xảy ra chuyện gì hắn hoàn toàn bỏ
mặc.
Giống như Hạ Kỳ Như từng nói với hắn.
Hắn muốn làm
gì, chỉ cần nói với cô là được, cô sẽ thay hắn xử lý hết tất cả, việc
của hắn cần làm là ở bên cô, chăm sóc thật tốt bản thân mình là được.
Mà bây giờ hắn vừa vặn lại chỉ muốn ở bên cô mà thôi.
Dù rằng Hạ Kỳ Như không nói, nhưng hắn vẫn biết thời gian còn lại của mình còn bao nhiêu.
Hắn không muốn lãng phí nó nữa.
Thế nên khi bộ phim đầu tiên của Hạ Kỳ Như vừa đóng máy, Cảnh Thiên liền muốn cùng cô đi du lịch.
Hạ Kỳ Như đương nhiên đồng ý.
Bây giờ cô có thời gian rồi, chuyện Cảnh Thiên có thể đi lại sẽ không còn xa vời nữa.
Thực ra phương pháp mà cô dùng để chữa khỏi chân cho Cảnh Thiên cũng không
khác cách thức của Hạ Lăng ở kiếp trước cho lắm, chính là tiêu diệt thật nhiều ác ma để hấp thu năng lượng của chúng, sau đó chuyển hóa cho Cảnh Thiên, để nguồn năng lượng đấy chữa lành các dây thần kinh bị tổn
thương của hắn.
Chỉ là Hạ Lăng kiếp trước hay kiếp này đều chỉ là một thần chết tập sự, hắn không bắt được ác ma, mà có bắt được cũng
không biết cách luyện hóa ra năng lượng tinh khiết, thế nên hắn chỉ có
thể bắt các linh hồn bình thường để luyện hóa.
Sau này chuyện này bị Âm giới phát hiện, Hạ Lăng bị nhốt vào 18 tầng địa ngục, bị dày xéo
linh hồn vĩnh viễn cũng không được siêu sinh.
Còn Cảnh Thiên sau
khi chịu đủ hình phạt ở Âm giới mới được đầu thai, nhưng số mệnh lại
không tốt đẹp cho lắm, nếu không muốn nói là còn đen đủi hơn cả kiếp
này.
Nhìn chung, cả Hạ Lăng và Cảnh Thiên sau cùng đều chẳng có ai có kết quả tốt cả.
Nhưng lần này thì khác, Hạ Kỳ Như có thể luyện hóa ác ma, cũng có thể tinh
luyện ra năng lượng tinh khiết nhất, thế nên đôi chân Cảnh Thiên dưới sự giúp đỡ của Hạ Kỳ Như đã bắt đầu có cảm giác trở lại.
Bác sĩ chẩn trị cho hắn không tìm ra nguyên nhân hắn hồi phục thần kỳ như vậy, chỉ cho là kỳ tích.
Nhưng dù vậy ông vẫn hơi e ngại, bởi để hắn có thể đi lại lần nữa thì vẫn phải cần một khoảng thời gian rất dài.
Hạ Kỳ Như không để tâm cho lắm, dù sao thời gian dài mà ông ta nói với cô chỉ là muỗi mà thôi.
...
\- Nguyệt Vy, em có chắc là chúng ta đang đi du lịch không?
\- đương nhiên, chúng ta đang đi du lịch thám hiểm mà.
Hạ Kỳ Như đập xong một con ác ma xong thì quay lại chỉnh lại cái chăn bị lệch trên chân Cảnh Thiên.
Dám động vào người của cô, khiến cô phải lộ năng lực của mình trước mặt
hắn, khiến hắn sợ cô cả thời gian dài, mãi mới dỗ được thì lại có con
khác tới muốn nhăm nhe hắn tiếp, hôm nay chúng mài tới số rồi.
Một con cũng đừng hòng thoát khỏi tay ta.
Cảnh Thiên nhìn cô mặt không đổi sắc đánh tan một con ác ma mà nuốt khan một cái.
Hắn muốn đi du lịch là để có kỷ niệm đẹp với cô trước khi vĩnh biệt thế
giới này, chứ không phải là kỷ niệm hãi hùng, đi ba bước gặp một con ma
máu chảy đầy đầu, đi mười bước gặp một con quỷ đòi ăn thịt mình thế này
đâu.
Nhìn có khác gì đang đóng phim kinh dị đâu cơ chứ.
Hắn biết ngay đợt trước cô giở trò với cánh cửa kia mà.
Nhìn mấy lá bùa trên tay cô mà xem!!!
Nhìn mấy con ác ma bị cô đánh đến hình dạng ban đầu cũng không còn xem!!!!
Hắn cmn đã yêu phải ai thế này????
Giờ hắn trả hàng còn kịp không?
Hạ Kỳ Như dùng hành động nói cho hắn biết, trả hàng là không thể nào.