Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 192: Trò chơi tử vong (3)


trướctiếp

Hạ Kỳ Như cũng nhận được thông báo của hệ thống, hơn nữa mục tiêu cách cô chỉ...20m.

20m à?

Nhưng phía trước cô có rất nhiều người, làm sao để cô xác định được ai là số 2307 chứ?

Bởi vì tính bảo mật của trò chơi, đa phần hệ thống sẽ không công bố danh sách người chơi, càng không công khai tên hoặc hình ảnh của người chơi đó, cho nên manh mối duy nhất của mọi người chính là chấm đỏ đang đứng bất động ở trên màn hình kia.

Cô nhìn phương hướng của chấm đỏ trên màn hình rồi nhanh chóng đi đến đó.

Cô vừa di chuyển, chấm đỏ trên màn hình cũng di chuyển theo, hơn nữa chấm đỏ kia không biết vô tình hay cố ý mà dần chuyển đến vị trí hiện tại của cô.

Cái gì đến cũng đến, ngay khi chấm đỏ và chấm xanh vừa chồng lên nhau, Hạ Kỳ Như cũng bị một bóng người cao gầy va phải, trực tiếp ngã ra xuống đất.

Cộp.

Bởi vì là người nằm dưới, cô không chỉ làm đệm thịt cho người ta mà đầu còn bị va mạnh lên mặt đường, đau đến nổ đom đóm mắt.

Đúng là xui tận mạng mà.

- tôi...tôi xin lỗi.

Thiếu niên kia chưa phát hiện ra cô cũng là người chơi, sau khi xin lỗi xong liền bỏ chạy sang một hướng khác.

Lúc cậu ta chạy đi, một mùi máu tươi cũng theo đó thoảng qua.

Hạ Kỳ Như nhìn theo hướng thiếu niên vừa chạy ra, phát hiện trong đó là một xác chết, mà cách đó không xa là một cô gái bị dọa sợ đến ngồi quỳ dưới đất, hoàn toàn quên mất cả bỏ chạy, cô thử nhìn vị trí của cô ta rồi nhìn đồng hồ điện tử trên tay, phát hiện ra cô gái kia chỉ là dân thường liền sáng tỏ.

Xem ra người chơi kia giết người trước mặt cô gái này nên mới bị chủ nhân của trò chơi trừng phạt.

Trong ký ức của nguyên chủ cũng có màn này, nhưng cô ấy không đuổi theo số 2307 kia mà lặng lẽ trốn ở một góc tranh thủ nghỉ ngơi hồi phục thể lực.

Đến lúc cô tỉnh lại nhiệm vụ đã kết thúc rồi, có lẽ bởi vì không tham gia nhiệm vụ này nên hệ thống cũng không thông báo kết quả nhiệm vụ cho cô biết, cho nên sau cùng số phận của số 2307 ra làm sao nguyên chủ cũng không rõ.

Hạ Kỳ Như không có hứng thú với số tiền thưởng này, thế nhưng cô vẫn đi theo phương hướng ban nãy mà số 2307 vừa đi.

Trực giác nói cho cô biết thiếu niên kia rất có thể là Khởi Phong, vì vậy chừng nào chưa xác định được thân phận của cậu ta, cô tuyệt đối không để cậu ta chết.

Số 2307 phát hiện ra cô đuổi theo, lập tức gia tăng tốc độ, rất nhanh liền mất hút trong biển người.

Hơn nữa cậu còn thay đổi trang phục, không ngừng di chuyển vị trí khiến những người chơi khác dù xác định được vị trí của cậu nhưng lại không biết được cậu là ai trong những người kia để truy sát.

Thời gian cứ thế trôi qua từng phút một, trong chớp mắt thời hạn một tiếng chỉ còn lại ba mươi phút.

Vì giải thưởng, những người chơi còn lại bắt đầu phối hợp với nhau vây số 2307 lại rồi dồn cậu vào một con hẻm nhỏ.

Đợi kế hoạch của bọn họ thành công, thời gian trên đồng hồ chỉ còn lại mười lăm phút.

Thiếu niên bị dồn vào đường cùng, cuối cùng chỉ có thể rút dao ra ứng chiến.

Đúng vào lúc này, một bóng người nhỏ nhắn liền tiến đến chắn trước mặt cậu.

Là cô?

Tuy mới chỉ gặp cô trong chốc lát, nhưng Hoàng Việt vẫn cực kỳ ấn tượng với cô gái này.

Không phải bởi vì vẻ ngoài mà là khả năng theo đuôi đáng sợ của cô, bất kể cậu trốn ở đâu cô đều dễ dàng phát hiện ra được, nếu không phải nơi cậu lẩn trốn khá đông người chắc giờ này cậu đã phải bỏ mạng dưới tay cô rồi.

- tránh ra đây là con mồi của bọn tao.

Mấy người kia bị Hạ Kỳ Như cản trở liền bất mãn, có người đã bắt đầu động tay động chân với cô.

Hết cách.

Thời hạn một giờ giờ chỉ còn mười phút, nếu còn không ra tay nhanh, một triệu đô kia sẽ vào tay cô mất.

Có mấy người tranh thủ Hạ Kỳ Như bị mấy người chơi khác bao vây mà chạy tới chỗ Hoàng Việt, thế nhưng cô nào dễ dàng để bọn họ đạt được ý đồ, cho nên con hẻm nhỏ rất nhanh liền được lấp đầy bởi một nhóm người nam nữ đủ cả và đương nhiên là nằm trên nền đất rồi.

Những người bên ngoài cùng thấy vậy liền không dám vào gần nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn một triệu đô rơi vào tay cô.

- cô không thể giết tôi được, thời hạn một giờ đã hết rồi.

Hoàng Việt thấy cô lại gần liền giơ đồng hồ trên cổ tay lên, cùng lúc đó đồng hồ điện tử trên tay những người chơi còn lại đều vang lên thông báo nhiệm vụ đã thất bại, trò chơi lại trở về quy luật bình thường.

Một mạng người bằng năm trăm ngàn đô.

Mấy ngươi chơi hình như còn đang hả hê khi biết cô cũng không được một triệu đô kia nên chưa có ai nhớ ra chuyện này thì phải, vậy thì Hạ Kỳ Như cô đây liền tốt bụng nhắc nhở bọn họ.

- nhưng giết cậu rồi tôi vẫn được năm trăm ngàn đô mà.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều giật mình tỉnh ngộ.

Mà khéo làm sao lúc này bọn họ đều đang ở trong một con hẻm nhỏ không người qua lại.

Bây giờ bọn họ có hai lựa chọn.

Hoặc là bỏ chạy, hoặc là tham chiến.

Phập.

Aaaaaaa!!!!

Trong lúc mọi người còn đang do dự, tiếng hét của một cô gái cùng tiếng dao đâm chính thức mở màn cho cuộc hỗn chiến này.

Tuy hỗn loạn là vậy, nhưng lại không một ai dám lại gần Hạ Kỳ Như cả.

Bây giờ bọn họ tránh cô còn không kịp, hơn nữa bọn họ chỉ cần ăn hôi của cô cũng đủ rồi.

Dù sao số người ban nãy bị cô quật ngã cũng phải mấy chục người chứ ít.

- bọn họ đang tranh công của cô, cô không tức giận sao?

Nếu không phải cô làm suy giảm khả năng chiến đấu của phân nửa người chơi kia trước, mấy người chơi còn lại sẽ có cơ hội ra tay sao?

Hoàng Việt nhìn mấy người kia chém giết nhau lại nhìn Hạ Kỳ Như, cô chậm rãi lắc đầu.

- vì sao phải tức giận, tôi có thể đợi để giết người chơi cuối cùng cũng được mà.

Cô vừa dứt lời, không chỉ Hoàng Việt ngẩn người mà mấy người đang chém giết kia cũng dừng lại.

Đến chủ nhân của trò chơi này cũng phát sặc với cô.

Cmn cái này ai chẳng biết, nhưng cô có thể đừng nói thẳng ra như thế được không hả?

Cô nói vậy rồi bọn họ còn ai muốn liều mạng nữa, cứ ôm tâm lý ôm cây đợi thỏ thế này trò chơi bao giờ mới kết thúc được!!!

- vậy cô giết tôi đi.

Hoàng Việt là người phản ứng lại đầu tiên, cậu tuyệt vọng thả con dao xuống mặt đất, từ bỏ dãy dụa.

Sau một giờ bị truy sát, trên người cậu hiện tại đều là vết thương, nếu ban nãy còn cố gắng cầm cự thì bây giờ, cậu chính thức từ bỏ.

- vậy tôi không khách khí nữa nhé.

Hạ Kỳ Như gật đầu, rất nhanh đã tiến đến gần, một lúc sau Hoàng Việt liền cảm thấy cổ mình bị thít chặt, tuy có chút khó chịu nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc hô hấp của mình.

"..."

Cách giết người kiểu gì vậy?


trướctiếp