Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 190: Trò chơi tử vong (1)


trướctiếp

Đau...

Đó là cảm giác duy nhất cả Hạ Kỳ Như lúc này.

Hai mắt nặng trĩu như đeo trì, thân thể vô lực không nghe theo sự sai khiến của đại não.

"Tiểu Hắc, ngươi có ở đây không vậy?"

Hạ Kỳ Như âm thầm gọi Tiểu Hắc ra, Tiểu Hắc nghe cô gọi lập tức chui ra ngoài không gian, sau đó lại ngây ngốc nhìn xung quanh mình.

Lẽ nào bọn họ lại xuyên không rồi?

Nhưng mà nhiệm vụ ở thế giới cũ vẫn còn chưa hoàn thành nữa mà.

Hạ Kỳ Như lại không nghĩ được nhiều như thế, sau khi Tiểu Hắc đi ra cô liền dặn nó.

"Ngươi trông chừng ở đây cho ta, chỉ cần là vật sống đến gần đều giết...đều đánh ngất không tha."

Lúc nói xong câu này cô cũng không còn đủ tinh lực nữa, trực tiếp hôn mê.

...

Nguyên chủ tên Hiểu Dương, là một sinh viên xuất sắc của trường đại học C danh tiếng, nhưng hiếm ai biết trên vai cô là khoản nợ khổng lồ của ba mẹ để lại cho mình mà cô dù có dùng cả đời này cũng không có khả năng trả được.

Bởi vì áp lực quá lớn Hiểu Dương liền lựa chọn cái chết ở tuổi 21, thế nhưng vào ngày bản thân định tự sát, cô đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ số lạ, người đó nói cô đã được chọn để trở thành một trong một trăm người chơi tham gia thử thách sinh tồn, chỉ cần là người sống sót cuối cùng trong một trăm người kia cô liền nhận được số tiền thưởng là 50 triệu USD.

50 triệu USD...

Nguyên chủ vì tiền mới lựa chọn tự sát để giải thoát chính mình, cho nên lúc này nghe thấy bản thân chỉ cần tham gia trò chơi liền nhận được 50 triệu USD, cô ấy lập tức đồng ý không chút do dự.

Ngay sau đó cô liền được một người đàn ông đưa đến một chiếc đồng hồ điện tử, có công dụng giúp cô định vị 99 người chơi còn lại để đảm bảo bản thân sẽ không giết nhầm người bình thường.

Bởi vì trò chơi này không phải trò chơi thực tế ảo mà là người thật việc thật.

Bối cảnh của trò chơi chính là thành phố mà bọn họ đang sinh sống, người chơi có thể là bất kỳ ai, học sinh, công chức, người vô gia cư, thậm chí là cả quán quân của mùa trước.

Tiền...ai mà chẳng cần chứ.

Quy tắc của trò chơi rất đơn giản, người chơi không được phép sử dụng súng, không được phép giết người ở nơi công cộng, không được tìm sự trợ giúp từ người khác, không được nói cho người khác biết về sự tồn tại của trò chơi này.

Nói cách khác người chơi sẽ phải đơn độc chống lại 99 người còn lại.

Tính nhân đạo duy nhất của trò chơi này chính là sau mỗi 24h, người chơi sẽ có 30 phút để hồi phục thể lực để tiếp tục trò chơi cho đến khi trở thành người sống sót cuối cùng.

Muốn sống sót và giành được số tiền thưởng kếch sù kia, bọn họ nhất định phải học cách giết người.

Nhưng đây không phải là vấn đề lớn, đa số người chơi đều là những người bị dồn đến đường cùng, họ đã không còn lối thoát nào nữa rồi.

Giết người với bọn họ mà nói chỉ đơn giản như giết gà giết vịt mà thôi.

Trong thời gian đầu, những người chơi cấp thấp, đa phần là người chơi nữ hoặc những người không có khả năng phòng vệ thường bị tiêu diệt đầu tiên để lọc ra những ngươi chơi có năng lực thật sự, những người có khả năng giành được chức quán quân.

Cho nên chưa tới 24h, hơn nửa người chơi nữ đều bỏ mạng ngay tại chỗ, rất hiếm người có thể sống được đến ngày hôm sau.

Nhưng nguyên chủ vẫn sống sót một cách thần kỳ, ngoại trừ cô ra còn một người chơi nữ nữa, hai người vì sinh tồn mà buộc phải hợp tác với nhau.

Cuối cùng thành công lọt vào top 50 người chơi còn sống sót, những người chơi còn lại thấy vậy cũng dần nhận thức được lợi ích của việc lập nhóm.

Vì thế các nhóm nhỏ từ hai đến ba người liền được hình thành.

Điều này trái ngược với phương châm của trò chơi, vì vậy chủ nhân của trò chơi lập tức lập ra quy tắc mới.

Nếu người chơi dám giết đồng đội của mình 1 triệu USD lập tức chuyển vào tài khoản của họ, tin tức này vừa phát ra, tổ đội mới hình thành liền lập tức tan vỡ.

Nguyên chủ cũng bỏ mạng trong vòng chơi này, cô ấy căn bản không ngờ tới cô bạn đồng hành chân yếu tay mềm, mỗi khi bị đuổi giết chỉ biết chạy trốn hoặc núp sau mình lại chỉ vì 1 triệu USD mà giết mình.

Haiz...

Hạ Kỳ Như tiếp thu ký ức xong, đầu lại càng đau hơn.

Thời điểm cô đến vẫn còn rất sớm, trò chơi mới bắt đầu được bốn giờ đồng hồ.

Nguyên chủ bị người ta ám toán, ngã lăn từ trên đường xuống, đúng lúc ở chỗ này lại có vài người đang câu cá đêm gần đó.

Một trong những quy tắc của trò chơi này chính là không được giết người ở nơi công cộng, không được làm bị thương người bình thường.

Người chơi kia thấy vậy chỉ có thể ngậm ngùi từ bỏ cô đi tìm con mồi khác.

Hiểu Dương vì vậy mới may mắn thoát được một mạng.

Ờm, là thoát khỏi hang sói lại rơi vào hang cọp mới đúng.

Bởi vì dáng dấp của nguyên chủ rất đẹp, lại đang hôn mê, thế nên cô liền bị những người câu cá gần đó chiếm đoạt.

Nguyên chủ sau chuyện này bị ám ảnh tâm lý, cho nên sau này khi gặp Nhã Uyên, thấy cô ta bị người khác cường bạo mới nổi lòng từ bi mà cứu cô ta, không để cô ta trở thành người giống mình, ngàn vạn lần cũng không ngờ tới cuối cùng cô ta lại cắm cho mình một dao làm quà cảm ơn.

Quả nhiên lương thiện quá mức cũng là một cái tội mà.

Nhất là trong thế giới này.

Hoặc là trở thành kẻ đi săn hoặc là trở thành con mồi.

Kẻ thắng cuối cùng chỉ có một mà thôi.

...

Hạ Kỳ Như ỷ bản thân có Tiểu Hắc bảo kê nên hoàn toàn không lo nghĩ gì cả, cứ thế an ổn ngủ một giấc thật ngon, đợi đến khi thể lực khôi phục chút ít mới tỉnh dậy.

Lúc nhìn thấy mấy người nằm cách đó không xa, cô hoàn toàn không bất ngờ, rất bình tĩnh mà tìm đường đi lên.

Vừa đi vừa xoa bụng mình.

Đói quá, hình như đã rất lâu rồi thân thể này chưa được ăn một bữa cơm tử tế thì phải.

Hạ Kỳ Như lục khắp người mình nửa ngày cũng không móc ra được cái gì thì ngẩn người ra.

À.

Cô quên mất nguyên chủ nghèo kiết xác, làm gì có tiền đi mua đồ ăn.

Tít tít...

Cô vừa nghĩ vậy đồng hồ điện tử trên tay liền vang lên, trên màn hình có rất nhiều chấm xanh đang tiến đến chỗ cô.

Hạ Kỳ Như: "..."

Đợi cô ăn no rồi hẵng tới không được sao?

Cô bây giờ thật sự rất đói mà.


trướctiếp