Mặc dù đã là đêm khuya, nhưng Hứa Dương cũng không hề buồn ngủ.
Hắn bước ra khỏi chuồng trại hít một hơi thật sâu trước làn gió đêm, trong lòng không kìm được niềm vui sướng.
Gần một tháng trước, bản thân mình vẫn còn là một người phế vật căn
bản không thể tu luyện được, bị buộc phải đào hôn bỏ nhà ra đi.
Mà bây giờ, mình đã thành công đạt tới Luyện Khí Nhất Trọng trong
khoảng thời gian này, thời gian để tu luyện chân chính chỉ có bốn hoặc
năm ngày mà thôi.
Loại tốc độ tấn thăng khủng bố này, cho dù là nữ tử thiên phú tuyệt đỉnh ở Thần Trì Giới cũng không theo kịp!
Hứa Dương bỗng nhiên tâm tư vừa động, triệu tập linh lực tụ vào trên
hai chân, chạy như điên theo con đường núi hiểm trở dưới ánh trăng.
Rừng núi hóa thành một đạo bóng ma nhanh chóng lui về phía sau, loại
tốc độ này là hắn từ trước đến nay chưa từng trải nghiệm qua, tùy tiện
một bước xuất ra chính là xa cả trượng!
Đôi chân của hắn dường như có sức mạnh vô tận, tùy ý hắn chạy nhảy tung tăng, gần như nhẹ và nhanh như một con vượn.
Dù sao thì Luyện Khí Nhất Trọng mới là chân chính trở thành một cường giả có thể khống chế linh lực, trình độ cùng Luyện Khí nhập môn là hoàn toàn bất đồng!
Hắn kích động đến mức muốn hét lên, nhưng cũng chỉ có thể liều mạng kìm nén sự xúc động này.
Tóm lại không thể hét lên một tiếng "Ta rốt cuộc đột phá Luyện Khí
Nhất Trọng" mà? Nếu không sẽ bị người khác nghe thấy, thì Trầm Thiên Mục khẳng định lao vọt tới trong vòng vài phút đem hắn treo ở trên Nhiếp
Nghịch Lĩnh, phơi nắng phơi gió phơi mưa vài thập niên.
Sau khi gần như chạy hết một vòng quanh sườn núi Hồng Vân Phong, Hứa Dương lúc này mới hơi bình tĩnh trở lại.
Hắn trở lại thạch ốc, giơ tay rót một tia linh lực vào trong phù
chiếu sáng, lông mày không khỏi cau lại —— đùa thôi, dù sao cùng là
người Luyện Khí Nhất Trọng, chút linh lực này còn có thể lại bị khấu lui được sao?
Đơn giản tắm rửa một lát, hắn nằm trên giường đá, trong lòng thầm dự
định, dựa theo tốc độ tu luyện hiện tại này, thì e rằng ít nhất nửa
tháng nữa là có thể tấn chức Luyện Khí Nhị Trọng rồi!
Tiếp theo là Luyện Khí Tam Trọng, Tứ Trọng. . . . . .
Không lâu sau, hắn chìm vào giấc ngủ sâu với nụ cười trên môi.
Tuy nhiên, chuyện trên đời thường không vừa ý, chuyện tốt khó tránh khỏi nhiều ma.
Vào ngày thứ hai, khi Hứa Dương vận chuyển công pháp đem tất cả tinh
hoa Linh Nguyên trong cơ thể luyện hóa, khi chuẩn bị dùng Mê tâm rút
Linh Nguyên từ trong yêu thú ra một lần nữa, thì một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Sau khi thi triển Mị Thuật một cách cực kỳ thuần túy xong, hắn vô
cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng tinh hoa Linh Nguyên mà mình thu
được cực kỳ thưa thớt, còn chưa bằng ba thành của ngày hôm qua!
Hắn nhìn ba con yêu thú kia, chỉ thấy con Huyết Túc Lang kia cũng
không thất thần ngẩn người, ngược lại không ngừng lắc đầu, cười ngốc
nghếch một hồi, được một lúc lại ngồi thút thít trong góc chuồng, rồi tự lăn ra đống phân của mình mà không hề hay biết...
Bách Hồn Câu cũng ở trong trạng thái tương tự, cúi đầu gặm móng guốc
của chính mình, đến mức máu me đầm đìa, nhưng hết lần này đến lần khác
ngẩng đầu lên phát ra một tiếng kêu "Phấn khích" thật dài.
Hứa Dương cau mày, thầm nói: Tại sao hai con hàng này lại không trúng Mê tâm? Bộ dáng này nhìn như kiểu là bị ngu rồi vậy?
Hắn lại thi triển Mị Thuật một lần nữa về phía con Huyết Túc Lang, nhưng vẫn không có tác dụng như trước.
Hắn đá chiếc lồng một cước, tức giận nói: "Tất cả phối hợp một chút đi chứ, bị thần kinh cái gì chứ? !"
Một lời của hắn thốt ra, chính bản thân cũng bị kiềm hãm, hai con
hàng này. . . . . . sao mà thực sự giống như tinh thần thất thường rồi
vậy? !
Càng nghĩ đến, hắn càng cảm thấy có thể —— người nào bị nhốt trong
lồng như thế này, còn bị Mê tâm tàn phá liên tiếp mấy ngày không ngừng
nghỉ, không bị phát điên lên mới là lạ!
Hứa Dương có chút buồn bực , vỗ vỗ vào chiếc lồng của con Thiết Bá
Viên, "Người chị em, ngươi cố gắng chống đỡ lại một chút nha, cũng chỉ
còn lại duy nhất có mỗi một mình ngươi nữa thôi."
Con cự viên kia nhìn thấy hắn mà giống như nhìn thấy ma vậy, không chút lưu tình co rụt lại trong góc lồng run bần bật.
Xem ra con hàng này cũng không kiên trì được bao lâu nữa rồi. Hứa
Dương quả thực khóc không ra nước mắt, Mẹ kiếp! Tốn mất năm khắc Thanh
Linh Dịch, luyện không đến năm ngày là phế rồi? !
Chẳng lẽ lại phải đi mua yêu thú nữa à?
Hắn tính toán một chút, trên người không đến mười khắc Thanh Linh Dịch, nhiều nhất chỉ có thể mua được hai con Huyết Túc Lang.
Nếu sau năm ngày chúng nó lại phát điên lên, vậy thì thật sự là hoàn toàn không còn cách nào khác nữa.
Thanh Linh Dịch!
Phương pháp tu luyện này của mình phải được hỗ trợ bởi một lượng lớn Thanh Linh Dịch mới được!
Khi nghĩ đến Thanh Linh Dịch, Hứa Dương lập tức nghĩ ngay đến sư phụ
Trầm Thiên Mục Trầm thượng sư của mình. "Tài chính khởi động" ba mươi
khắc lần trước kia chính là do nàng cấp cho, xem ra chỉ có thể cắn răng
chịu đựng mà đi cầu xin nàng thôi.
Chủ ý đã định, trước tiên Hứa Dương đi một chuyến đến Ngự Dị Điện, mua hai con Huyết Túc Lang, đặc biệt chỉ rõ phải là con cái.
Về phần Trình Bình cực lực khuyến nghị với hắn con yêu thú Hạo Quang
Chu dễ nuôi hơn, nhưng hắn lại cũng chẳng hề rung động tí nào. Đừng đùa, anh đây về sau có mua thức ăn gia súc hay không thì còn phải xem xét,
cái thứ đồ chơi này chính là tiêu hao phẩm được không? Khẳng định là
phải mua rẻ nhất!
Rồi sau đó hắn nhìn không đến hai khắc Thanh Linh Dịch còn sót lại,
lúc này vô cùng lo lắng chạy như bay thẳng đến chỗ ở của Trầm Thiên Mục.
"Đệ tử bái kiến sư phụ."
Đợi đến khi Hứa Dương hành lễ xong, Trầm Thiên Mục có chút kinh ngạc
liếc mắt hắn một cái, khẽ gật đầu nói "Ừm, cường tráng hơn so với mấy
ngày trước đây một chút. Ngươi hôm nay đến đây có chuyện gì?"
Hứa Dương đại khái dà xoát qua suy nghĩ một chút, quyết định trước
tiên chọn một cái tốt rồi nói "Bẩm sư phụ, đệ tử tối hôm qua vừa mới đột phá, cho nên đến để bẩm báo với người."