Hứa Dương chỉ một ngón tay vào tấm ván gỗ giống như ngân phiếu, quát lên
"Tổng cộng hơn sáu ngàn lượng, không cần thối lại!" Sau đó quơ lấy hai
cái đĩa ném về tiểu nhị cửa tiệm xông lên, thừa dịp hỗn loạn chui qua từ dưới bàn bát tiên rộng thùng thình, nhìn về phía cửa phòng riêng chuẩn
bị bỏ chạy.
Chưởng quỹ kia vội vàng lách mình ngăn ở trước bàn, Hứa Dương từ dưới bàn nhảy lên, đúng lúc đâm vào trên đùi nàng, lảo đảo một cái ngã nhào
lên bàn, chén dĩa đầy trên bàn lập tức rơi ào ào.
Chưởng quỹ trợn mắt trừng trừng, giận dữ hét "Ngươi còn muốn phản? ! Tẩn một trận cho ta!"
Hứa Dương tuy nói thiên phú không tốt, nhưng tốt xấu vẫn có chút Tu
Linh cơ sở, thân thủ linh hoạt, mấy tên tiểu nhị cửa tiệm trong chốc lát thật đúng là bắt không được hắn.
Người thì la người thì hét, trong gian phòng riêng hỗn loạn thành rối tung rối mù.
Nhưng vào lúc này, trong gian phòng riêng bên cạnh đột nhiên truyền
đến một tiếng than nhẹ, "Ồn ào cái gì? Khó kiếm được một chuyến xuất
sơn, yên ổn để ăn một bữa cơm mà cũng không xong."
Tiếng nói đó mặc dù không lớn, nhưng lại rõ ràng xuyên qua lỗ tai của từng người, lại dường như chứa ma lực, khiến tất cả mọi người ở đây
chấn động trong lòng, không khỏi ngẩn người.
Dùng linh lực thúc giục tiếng nói? Hứa Dương từng thấy qua mẹ hắn nói như thế, có thể chấn nhiếp khiến người ta sợ hãi, cực kỳ bất phàm, xem
ra người bên cạnh kia cũng là một vị Tu Linh giả.
Chưởng quỹ cũng là thấy qua việc đời người, vội vàng kêu tiểu nhị
chặn cửa, còn mình bước nhanh sang gian phòng riêng đối diện giải thích
một phen.
Liền nghe thực khách kia lại lạnh nhạt nói "Đi ra bên ngoài, ai cũng
có lúc không thuận lợi. Thôi, chỉ là một chút tiền nhỏ mà thôi, tính
tiền sang cho ta đi, chớ lại ồn ào."
"Đúng, đúng, cảm tạ vị bà cô đây." Chưởng quỹ cúi đầu khom lưng lui
đi ra, quay người trợn trừng mắt một cái đối với Hứa Dương, bĩu môi nói, "Coi như ngươi vận khí tốt, thôi đi đi."
Hứa Dương lau mồ hôi lạnh, trong lòng cảm thấy rất cảm kích, nghĩ
rằng người khác đã giúp mình thoát khỏi khó khăn, nhất định phải nói lời cảm ơn.
Thế là hắn sửa sang lại quần áo, đi vào gian phòng riêng đối diện,
liền thấy một vị nữ tử ngồi trước bàn thân mặc chiếc áo choàng màu lục
lam có móc bạc, quấn một cái khăn màu xanh nhạt trên đầu và giữa lông
mày có một khỏa chu sa. Người này mặc dù có vẻ như là trung niên, nhưng
lại được bảo dưỡng rất tốt, trên mặt cơ hồ không nhìn thấy nếp nhăn, khí chất thanh nhã thoát tục.
Hắn bước lên phía trước cung kính thi lễ, "Đa tạ tiền bối cứu giúp,
thỉnh xin báo ra chỗ quý phủ, ngân lượng đã cho mượn nhất định sẽ trả
lại trong tương lai."
Người trung niên kia còn chưa lên tiếng, nữ tử bên người nàng mặc áo
xanh cầm kiếm thản nhiên vẫy vẫy tay, "Không cần, đừng quấy rầy bữa ăn
của sư tôn ta."
Hứa Dương bất đắc dĩ, đành phải quay người rời đi, nhưng lại kinh
ngạc nghe được một tiếng nổ lớn, cánh cửa phòng riêng lại bị người đạp
vỡ nát, mảnh gỗ vụn văng khắp nơi.
Hắn vội vàng chuồn mấy bước hướng sang bên cạnh, tránh những mảnh gỗ
vụn bắn mạnh, liền thấy một nữ nhân toàn thân mặc vải lanh màu đen mặt
mũi tràn đầy nếp nhăn khô héo, lưng đeo song đao đạp lên đống bừa bộn
trên đất đi đến.
Thanh y nữ nhân trung niên nhướng mi, hơi nhíu mày, "Các hạ là?"
"Ha Ha! Không nghĩ tới ta vừa xuất quan, liền gặp đúng lúc ngươi rời
khỏi núi Huyền Hoa, thật sự là trời cũng giúp ta!" Người đeo đao nhìn
qua thanh y nữ tử phát ra một trận cười cuồng tiếu, "Bạch Tử Huy, ngươi
độc phụ này còn nhận ra được ta không?"
"Láo xược! Lại dám làm nhục sư tôn ta!"
Thiếu nữ bên cạnh Bạch Tử Huy tức giận mắng mỏ một tiếng, nâng bảo
kiếm trong tay lên, nhưng lại bị nàng nhẹ nhàng đè xuống, thản nhiên nói "Bạch mỗ ta cả đời trừ gian diệt ác nhiều không đếm xuể, sao có thể nhớ rõ từng người chứ?"
Nữ nhân thân mặc vải lanh đen nhìn Bạch Tử Huy với ánh mắt hung ác,
gằn từng chữ, "Hai mươi năm trước, người của Huyền Hoa tông đã tấn công
và giết chết chị hai của ta là Cổ Triệt ở nước Đông Bình, người đầu lĩnh chính là độc phụ ngươi! Nàng thật đáng thương thân trúng hơn trăm vết
thương, chết thảm tại chỗ..."
"Nước Đông Bình? Cổ Triệt..." Bạch Tử Huy híp mắt suy nghĩ, chậm rãi
gật đầu nói, "Ta nhớ hai mươi năm trước có một ác đồ giết người cướp của ở nước Đại Chính, mấy ngàn nam tử vô tội nước Đông Bình tới tu luyện tà pháp. Lúc ta cùng mấy vị đồng môn gặp được nàng, những nam nhân kia
phần lớn đã thành thây khô. Chúng ta liền thuận tay diệt trừ, thay trời
hành dạo, cứu vớt muôn dân!
"Ồ, đúng rồi, hình như ngươi gọi là Cổ Hàn hả? Năm đó ngươi liền vì
chuyện này nhiều lần tập kích ngoại môn đệ tử của tông môn ta, hôm nay
nếu đã tìm tới chỗ này của ta, vừa vặn đem ngươi trở về giao cho tông
môn."
"Hừ! Mấy tên xú nam nhân thôi, số mạng chỉ như con sâu con kiến, các
ngươi lại vì chút chuyện nhỏ này mà hại chết chị hai ta!" Cổ Hàn ánh mắt sắc bén, nghiến răng nghiến lợi nói, "Hôm nay trước tiên ta lấy mạng
chó của ngươi, sau đó đi núi Huyền Hoa làm thịt hai tên gia hỏa còn lại kia, là để báo thù cho chị hai!"
"Lớn mật cuồng đồ!" Thanh y thiếu nữ trẻ tuổi ở bên cạnh Bạch Tử Huy trợn mắt hét lên một tiếng, rút bảo kiếm ra khỏi vỏ.
Đầu kiếm đột nhiên hiện ra ánh sáng vàng cao ba thước, mười hai đạo
kiếm ảnh tách ra, theo cổ tay nàng lắc lên một cái, kim quang đầy phòng
liền đem hắc y nữ nhân bao phủ trong đó.
Hứa Dương lúc này cách đó không xa trừng lớn con mắt, trong lòng chấn kinh, hơn mười đạo kiếm ảnh này đột nhiên xuất hiện, khí tức mỏng manh, kiên cố vô cùng, hiển nhiên là do linh lực biến hóa!
Mặc dù tư chất Tu Linh của hắn không tốt, nhưng là người xuyên không
chuyển kiếp, kiến thức đối với những việc liên quan đến tu luyện linh
lực vẫn rất là để ý. Hắn nhớ rõ, "Tụ Linh hóa hình" thế nhưng là cường
giả siêu việt luyện khí cảnh Thất Mạch cảnh mới có thể làm được!
Phải biết rằng, Vị Nương của hắn —— Hứa gia gia chủ —— cũng chỉ là
vừa mới bước vào ngưỡng của của Thất Mạch cảnh, liền đã là người đứng
đầu thành Phượng Minh, chèo chống Hứa gia trở thành đại thế lực đệ nhất
trong thành.
Mà vị thanh y nữ tử này nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tu vi lại
kinh người như thế, vị sư tôn bên cạnh nàng kia khẳng định càng thêm
thâm bất khả trắc, hai người này đến cùng lai lịch gì?
"Tú nhi! không sao..." Bạch Tử Huy thấy đệ tử đột nhiên rút kiếm, vội vàng lên tiếng quát bảo ngưng lại, nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột,
nàng vừa lên tiếng, thì thanh y nữ tử thân hình đã chớp động, mang theo
kim quang chói mắt công kích trước mặt Cổ Hàn.
Hắc y nữ nhân lại không tránh không né, khóe miệng lộ ra một nụ cười khẽ khinh thường, ngón tay khẽ nhúc nhích.
Một đạo nhàn nhạt hắc mang từ đầu ngón tay nàng bay ra, giống như
động không đáy đem tất cả kiếm ảnh của Tú nhi nuốt hết toàn bộ, sau đó
nhẹ nhàng dính vào giữa ngực bụng của nàng.
Thanh y nữ tử hoảng hốt, cuống quít triệu tập linh lực toàn thân tụ ở trước ngực, nhưng lại không có cách nào ngăn cản bóng đen to bằng ngón
tay từ từ xâm nhập vào cơ thể nàng.
"Coi chừng ——" Bạch Tử Huy thất thanh hô to, cả người trong nháy mắt
xuất hiện ở bên cạnh đệ tử, giơ tay ra đỡ lấy, nhưng lại chỉ bắt được
một đám tro cốt màu xám đen.
Cặp mắt của nàng lập tức trở nên đỏ như máu, gắt gao nhìn chằm chằm
Cổ Hàn, đồng thời tháo hoa tai tai trái xuống, tiếng như hàn băng,
"Ngươi đáng chết!"
Người sau rút song đao đen kịt phía sau lưng ra, nhưng lại không thèm đếm xỉa toét miệng nói "Hắc hắc! Hoàng Lịch hôm nay nói rằng sẽ thấy
máu, trước hết là giết mấy tên đệ tử của ngươi cho vui."
Nàng nói xong, nhìn về phía Hứa Dương bàn bên cạnh, "Đến lượt cái tên bên này." Sau đó tay phải nâng hắc đao lên, hô hướng Hứa Dương vung
tới.
"Ah! Ta không phải..." Hứa Dương nói còn chưa dứt lời, liền cảm thấy
cánh tay đau nhói, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ra chỉ thấy phong đao
thổi qua, trên cánh tay phải xuất hiện một cái miệng đầy máu!
Dọa hắn đến nỗi hồn phi phách tán, Vãi cức! Chỉ cần lệch một chút là cái mạng nhỏ này đành giao phó lại ở chỗ này rồi!
Hắn lăn một vòng ngay chỗ, nằm ở dưới mặt bàn đến thở mạnh cũng không dám, trong lòng thầm mắng người họ Cổ, mẹ kiếp mắt của ngươi bị mù à?
Cái trang phục này của ta giống với phong cách như kẻ thù của ngươi sao? !
"Chớ làm tổn thương người vô tội!" Đôi hoa tai hình san hô của Bạch
Tử Huy lập tức tăng lên gấp trăm đến mười lần, bề mặt được bao phủ bởi
những đường nét phức tạp, luồng sáng rực rỡ, giống như một bức tường
ngăn giữa Hứa Dương với hắc y nữ nhân.
Cổ Hàn nở một nụ cười lạnh lạnh, trong mắt hung quang hiện lên, đột
nhiên rút tay phải về, đồng thời lưỡi dao trong tay trái hóa thành một
vệt màu đen, quấn về phía cổ của Bạch Tử Huy.