Mặc dù những con yêu thú khác vẫn còn đang gầm gừ dữ dội, trong mắt hiện ra hung quang khát máu, nhưng do bản năng sợ hãi điều khiển, trong lúc
nhất thời cũng không dám lại gần Kỷ Lâm Oanh, mà thay vào đó là ẩn núp
làm thành một vòng tròn ngoài hơn mười trượng, đứng đối lập cùng với
nàng từ xa.
Kỷ Lâm Oanh quay đầu nói về phía Vu Hiểu Trân mấy người “Các ngươi đi mau.”
Mấy đệ tử tu vi hơi thấp thấy mình cũng không giúp đỡ được cái gì, lưu lại ngược lại sẽ liên lụy tới nàng, đành phải chắp tay nói “Kỷ sư thúc cẩn
thận.” Sau đó, quay người lại và từ từ rút lui về phía con sông.
Hứa Dương ngoảnh đi ngoảnh lại nhìn hai bên, bên này là yêu thú hoành hành
tàn phá, đi theo cùng bọn họ là an toàn nhất, nhưng tu vi bề ngoài của
mình lại không cho phép mình làm như thế.
Khi thiên nhân trong lòng hắn đang giao chiến, liền nghe thấy con Cương Văn Báo ba đầu kia hét thảm một tiếng.
Hắn quay đầu nhìn lại, liền thấy một thanh phi kiếm đâm xuyên qua miệng của cái đầu nhỏ bên trái con Báo Yêu, sau đó bay ra từ sau gáy, trong chốc
lát máu đen phun ra, cái đầu nhỏ kia cũng vô lực tiu nghỉu xuống.
Con Báo Yêu đau đến nỗi liên tục gào thét lui lại, mà Đông Phương Hàm cùng
Quách Dực lại là khí thế như hồng, càng chiến lại càng hăng.
Dù
sao cũng có mấy vị cao thủ này đang trấn giữ, hẳn là cũng không có nguy
hiểm gì. Hắn âm thầm cắn răng, lấy ra phù Tiên Vụ cầm ở trong tay, vẫn
đứng ở nguyên tại chỗ, kiên trì sát cánh sánh vai “Ngăn địch” cùng với
đám người Kỷ Lâm Oanh.
Lại nói tới Vu Hiểu Trân bên kia. Tổng
cộng năm đệ tử tu vi hơi thấp của Trường Nguyên Phong cùng Hồng Vân
Phong, đã vịn đưa những thương binh thối lui về phía tây con sông nhỏ.
Đợi thời gian đi qua nửa nén hương, chợt nhìn thấy đám cỏ phía trước đung
đưa, mấy người cuống quít ngừng bước chân, thần sắc ngưng trọng bày ra
tư thế phòng ngự.
Sau một khắc, một con Chó Quái hai mắt xích
hồng, lông đen toàn thân dính vào nhau từ bên trong bụi cỏ dại nhảy ra,
há miệng phun một cái gai nhọt bằng băng về phía Tống Toàn.
Tống Toàn kinh hãi, muốn né tránh đã là không còn kịp rồi, đành phải hai tay cản trước người, cắn răng đón đỡ một kϊƈɦ này.
Một tiếng “Đinh” giòn vang, nàng hé mắt ra để nhìn, liền thấy một tấm sắt
to bằng lòng bàn tay từ bên cạnh nện ở bên trêи cái Băng Thứ kia, Băng
Thứ kia đâm phập xuống mặt đất ngay trước mũi chân Tống Toàn, đâm sâu
hơn một thước.
Ngay lập tức cái Thiết Bài kia xoay tròn phồng to lên, thì ra đúng là một khối tấm chắn.
Một bên, Diệp Thanh Hạo chỉ một chỉ về phía yêu thú, khẽ quát một tiếng,
“Đi!” Thiết Thuẫn bắn ra theo động tác ngón tay của nàng, con Chó Yêu
kia lập tức bị đập bay rớt ra ngoài, lăn vài vòng ở trong đám cỏ hoang,
liền không động đậy được nữa.
“Đa tạ cứu giúp!”
Tống Toàn
quay người trở lại gửi tới lời cảm ơn, bỗng nhiên đồng tử co rụt lại,
đột nhiên đẩy Diệp Thanh Hạo, sau đó rút kiếm đâm về phía nàng.
Lại là một tiếng vang giòn, mũi kiếm của Tống Toàn đánh bay một cái Băng Thứ khác.
Mấy người vội vàng xoay người, nhưng lại thấy hai con Chó Yêu khác đang thò đầu ra, tùy thời đánh lén.
“Là Băng Hoàn Ngao, tứ giai yêu thú!” Diệp Thanh Hạo nhíu mày, điều khiển
Thiết Thuẫn bay ra, trong nháy mắt kϊƈɦ thương một con Chó Yêu, sau đó
phất tay gấp nói, “Đi mau!”
Tiếng nói của nàng còn chưa rơi
xuống, con Chó Yêu lúc trước rơi vào trong bụi cỏ đột nhiên trợn mở con
mắt, một cái Băng Thứ từ trong miệng gào thét bay ra, đâm xuyên qua bắp
chân của Địch Nhạn đệ tử của Trường Nguyên Phong.
“A —— “
Vu Hiểu Trân cuống quít bịt miệng của Địch Nhạn lại, dùng linh phù phong
bế vết thương của nàng, rồi cẩn thận nhìn khắp bốn phía xung quanh, thần sắc lo lắng nói “Vừa rồi khi chúng ta đi tới đây, nơi này còn chưa thấy tung tích của yêu thú…”
Tống Toàn vung kiếm đâm chết con yêu thú đánh lén, cau mày nói “Nhất định là do tiếng kêu cứu cùng tiếng đánh nhau dẫn tới.”
Địch Nhạn đau đến nỗi hít một ngụm khi lớn, run giọng nói “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tống Toàn nhìn về phía Kỷ Lâm Oanh đám người, trầm giọng nói “Quay trở lại đi, tụ hợp cùng với những người khác!”
“Không được!” Diệp Thanh Hạo lập tức lắc đầu, “Bên kia có cửu giai yêu thú, trở về chẳng lẽ không phải là chịu chết sao?”
“Kỷ sư thúc, Hứa sư thúc bọn hắn đối phó với những yêu thú đó sẽ không
thành vấn đề.” Tống Toàn kiên định nói, “Ở phía bên này còn không biết
có bao nhiêu yêu thú đang ẩn nấp, bằng vào tu vi của mấy người chúng ta, chạy loạn ngược lại càng nguy hiểm hơn!”
“Ta sẽ không quay trở
lại!” Diệp Thanh Hạo rõ ràng là đã sinh ra bóng ma tâm lý do cuộc vây
công của yêu thú lúc trước, vung tay lên với Đường Nhạc Nông, “Đường sư
tỷ, chúng ta tiếp tục đi về phía bờ sông.”
Đường Nhạc Nông lại chần chờ nói “Diệp sư muội, ta cũng nghĩ quay trở về thì tốt hơn…”
“Hừ, các ngươi muốn đi chết thì cứ đi đi!” Diệp Thanh Hạo hừ một tiếng, dứt
khoát thôi động thuật Ngự Phong, điều khiển Thiết Thuẫn mở đường ở phía
trước, đi nhanh về phía tây.
“Không thể Ngự Phong…” Vu Hiểu Trân vừa mới nói được mấy chữ, liền đã không nhìn thấy bóng lưng của Diệp Thanh Hạo đâu nữa.
Trong cánh đồng hoang vu này, những vật thể chuyển động nhanh đều vô cùng bắt mắt, cộng thêm khi thi triển thuật Ngự Phong sẽ bị tán tràn ra một chút linh lực, càng dễ đưa yêu thú tới hơn, có thể nói là một việc làm cực
kỳ nguy hiểm.
Nhưng Diệp Thanh Hạo là lần đầu đi ra ngoài lịch
luyện, cộng thêm liên tiếp gặp phải sự việc quỷ dị, vừa rồi lại bị yêu
thú vây công, lúc này tâm lý đã có chút suy sụp, nào còn có thể lo được
những việc này nữa, chỉ muốn mau chóng thoát ra khỏi hiểm cảnh.
Tống Toàn bất đắc dĩ lắc đầu, nhấc Địch Nhạn thụ thương lên, chậm rãi đi về phía Kỷ Lâm Oanh mấy người.
Mặc dù con Cương Văn Báo ba đầu kia rõ ràng đã lâm vào thế yếu, nhưng lớp
da lông trêи người nó cực kỳ cứng rắn, phi kiếm của Quách Dực trừ phi
đánh trúng chỗ yếu hại, nếu không dường như cũng không thể đả thương
được nó.
Liền ngay cả chùy sắt cự đại của Đông Phương Hàm kia cũng rất khó đâm được vào trong cơ thể nó.
Ngược lại là con Báo Yêu bị trọng thương đang không ngừng gào thét, khiến
trong lòng hai người cực kỳ bất an, loại tiếng rống này tất nhiên sẽ đưa tới càng nhiều yêu thú hơn.
Kỷ Lâm Oanh bên kia vung roi đâm
xuyên qua một con Lang Yêu, đến giờ phút này yêu thú đang vây xung quanh bên cạnh nàng đã ngã xuống hơn phân nửa.
Nàng đang định giết
thêm mấy con yêu thú nữa, đồng thời đi giúp Đông Phương Hàm các nàng
giải quyết con Cương Văn Báo ba đầu, nhưng lại nhìn thấy Tống Toàn mấy
người đang chật vật, còn đuổi theo năm sáu con yêu thú ở phía đằng sau.
Hứa Dương ở khoảng cách gần Tống Toàn mấy người nhất cũng là trong lòng
căng thẳng, vội vàng kϊƈɦ phát phù Trữ Âm, bày ra chiêu thức mở đầu của
Phá Trận Vũ.
Ánh sáng màu ngọc lục bảo lóe lên, cổ của một con Băng Hoàn Ngao lập tức liền bị vặn gãy.
Kỷ Lâm Oanh lao tới cực nhanh, đuổi yêu thú sau lưng mấy người đi, cau mày nói “Diệp Thanh Hạo người đâu?”