Hứa Dương đang trong thời khắc tâm phiền ý loạn, khóe mắt lại trong lúc vô
tình nhìn xuyên thấu qua quần áo rách te tua của Kỷ Lâm Oanh, thoáng
nhìn thấy cánh tay cơ bắp rắn chắc của nàng.
Hắn bỗng nhiên trong lòng hơi động, tu vi của Kỷ sư tỷ này không
thấp, tố chất thân thể khẳng định vô cùng tốt, mặc dù vừa nãy ngâm mình
trong nước hơn mười phút nhưng có lẽ vẫn chưa chết hẳn.
Hắn nhanh chóng nhớ lại những kỹ thuật sơ cấp cứu đã học được ở Đại học Y trong kiếp trước, lập tức xắn tay áo lên.
Một bên, Hồ Duệ gấp nói "Hứa sư thúc, chúng ta lập tức mang Kỷ sư
thúc đi Hồn Nguyên Điện! Trước tiên hãy dùng 'Cửu Chuyển Định Hồn Đan'
để ổn định ba hồn bảy vía của nàng đã, rồi sau đó cho chư vị trưởng lão
từ từ suy nghĩ biện pháp..."
"Thời gian đến được Hồn Nguyên Điện thì cũng đã sớm nguội lạnh rồi!"
Hứa Dương nói xong, đẩy Hồ Duệ ra, đem Kỷ Lâm Oanh nằm thẳng, xé quần áo ướt trên người nàng, sau đó dùng ngón tay chắp lại và ấn lên ngực
của nàng.
Chợt, trong miệng hắn mặc niệm theo nhịp, dùng sức ấn mạnh xuống, rồi nâng lên, lại ấn xuống một lần nữa...
Hồ Duệ do dự nói "Sư thúc, ngài... đang làm cái gì vậy?"
"Hồi sức tim phổi!" Hứa Dương liền ấn trên dưới năm sáu mươi lần,
nhưng thấy Kỷ Lâm Oanh vẫn không phản ứng chút nào, lau mồ hôi trên
trán, nhíu mày nói, "Kỷ sư tỷ, Kỷ sư tỷ! Ngươi tuyệt đối đừng chết a!"
Hồ Duệ lại cẩn thận nói "Theo đệ tử thấy, hay là nhanh đi Hồn Nguyên Điện thôi."
"Thử lại lần nữa!" Hứa Dương mắt nhìn cái môi mỏng tái nhợt của Kỷ Lâm Oanh kia, trong lòng tự nhủ một chiêu cuối cùng!
Hắn lúc này hít sâu một hơi, bóp chặt mũi ngọc tinh xảo của người
sau, mở cái miệng nhỏ nhắn của nàng ra, kề miệng của mình vào, dùng sức
thổi mạnh, ngẩng đầu lên và hít vào một lần nữa, rồi lại kề miệng vào
cái môi đó...
Hồ Duệ một bên nhìn trợn mắt hốc mồm —— Thiên Tiên lâm thế giống như Hứa sư thúc, vậy mà... vậy mà lại hôn Kỷ sư thúc!
Bọn hắn là quan hệ như thế nào? !
Mình đây là không còn hy vọng nữa sao? ! !
Hồ Trình Trình cùng Hồ Viên Viên không có duyên thấy được cái thế giới này nữa rồi...
Sau khi Hứa Dương làm hai lần hô hấp nhân tạo, lại thay đổi tiếp tục
ấn vào ngực của Kỷ Lâm Oanh, lúc này mới khiến cảm xúc của Hồ Duệ hơi ổn định một chút, nhưng sau một khắc, lại thấy Hứa sư thúc bóp chặt mũi
của Kỷ sư thúc một lần nữa, rồi hôn tiếp!
Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nản lòng thoái chí quay đầu
đi, thật là khiếm nhã khi cứ nhìn như vậy, hơn nữa mắt không thấy tâm
không loạn.
Hứa Dương thì mồ hôi nhễ nhại, trong đầu cũng không còn thời gian để
tâm đến những việc khác, chỉ biết thổi hơi lặp đi lặp lại như một cái
máy, ấn, rồi lại tiếp tục thổi hơi...
Đây là... nơi nào? Kỷ Lâm Oanh trong mông lung cảm thấy xung quanh
mình là bóng tối vô tận, ngoại trừ một tia sáng trắng mờ nhạt đang nhấp
nháy ở phía xa.
Nàng hoảng hốt đi về phía ánh sáng trắng đó, một người nào đó đằng
sau ánh sáng trắng đang mỉm cười với chính mình, dường như là phụ thân,
bà ngoại, còn có Lê Bá mấy người.
Bọn họ không phải đều đã không còn ở trên thế gian này nữa sao? Nàng
nghĩ như vậy, quay đầu nhìn lại, vẫn như cũ là một vùng tăm tối.
Nàng đang định tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên nghe thấy sau
lưng có giọng nói vang lên, mơ hồ có thể nhận ra ba chữ "Kỷ sư tỷ".
Giọng nói đó rất êm tai, nàng không khỏi dừng bước lại, nhưng phát
giác ra cái tiếng gọi kia trở nên càng ngày càng gấp gáp, nàng không
khỏi có chút nhíu lông mày.
Nàng rất muốn đáp lại, nhưng bất kể dùng sức như thế nào cũng đều
không phát ra thành tiếng được, không khỏi gục đầu xuống, trong lòng
nghi hoặc ta đây là thế nào chứ?
Ta hình như là đang bế quan tu luyện... Nàng cuối cùng nhớ ra thứ gì
đó, nuốt "Định Phục Đan" vào, chất độc quỷ quyệt trong cơ thể đã bị áp
chế lại... Không đúng, hiệu quả áp chế bị biến mất ngoài ý muốn, cái đan dược kia nhất định là xảy ra vấn đề gì rồi...
Nhưng bây giờ là chuyện gì đang xảy ra chứ?
Trong lúc nàng đang suy nghĩ miên man, tiếng gọi "Kỷ sư tỷ" kia đột
nhiên biến lớn hơn, lớn đến mức toàn bộ không gian bóng tối chấn động dữ dội, xung quanh vô số mảnh vỡ đen kịt rơi xuống, có tia sáng từ khe hở
vỡ vụn xuyên vào bên trong...