Tiêu Lỗi yêu thương nhè nhẹ hôn lên từng điểm trên gương mặt nàng. Cái trán
trơn bóng, sống mũi nhỏ xinh, hai má bánh bao mềm mịn, và cả đôi môi béo mập nhỏ hồng hào kia nữa...Hắn một chút đều không muốn buông tha nàng
cả. Chấp niệm cùng người mười mấy năm trời, bảo hắn buông ư...
Hắn làm không được.
Ma cũng không sao, người chả là vấn đề. Miễn là bọn họ ở bên nhau, dù nàng trong dáng vẻ nào hắn cũng cam lòng...
Mấy ai ngờ, một bậc đế vương vốn luôn sát phạt trên chiến trường, lại có một mặt si tình tới vậy...
Đau lòng sờ đến vết bớt xanh trên má nàng, Tiêu Lỗi không nhịn được
tiếc thương cho mĩ nhân. Ánh mắt hắn nổi lên một vẻ u ám tận cùng, khép
mi che đi cái nhìn tăm tối đó. Lúc nhìn lại người ngủ trong lòng, chỉ
còn lại vô hạn yêu chiều, sủng nịnh. Khi đối diện với nàng ấy, Tiêu Lỗi
không muốn để lộ ra một chút bản chất xấu xa của mình. Nàng, chỉ nên
thấy những điều tốt đẹp từ hắn ta thôi, không phải sao?
Hề nhi, đợi nàng tỉnh dậy rồi...
Chúng ta sẽ...
...
"Thái hậu nương nương, thống lĩnh hội ám vệ đã cầu kiến hoàng thượng
gấp. Ngài đã dời đi được một nén hương rồi ạ." Một tên thái giám già tay cầm phất trần ngoan ngoãn tâu đi đến gần, cung kính bẩm với Phạm thị.
Đây là nội thị tổng quản của Thọ Hy cung, cũng có tuổi phết rồi. Ông ta
có một tên đệ tử nhỏ luôn bám đuôi mình...
Thái hậu đang nhắm mắt ngồi thiền, chỉ ỡm ờ gật đầu cái chứng tỏ bà
có lắng nghe. Sau khi quan thái giám dời đi, Phạm thị mới mở mắt ra, hỏi Phùng ma ma đứng sau lưng mình: "Ma ma, hoàng thượng bảo gì khi nghe
xong những lời Mộc Trản nói?"
"Dạ, thưa nương nương. Bệ hạ chỉ nói là sẽ chú trọng gấp vào vấn đề
này ạ." Vừa nãy khi hoàng thượng dời khỏi Thọ Hy cung, dường như đã sớm
biết tin tức mà Mộc Trản báo về.
"Thế thì được rồi. Gọi thêm người vào đây đấm bóp cho ai gia cái. Dạo này thân thể có chút nhức nhối. Hẳn là do ai gia tuổi già rồi."
Phùng Xuyến khẽ mỉm cười: "Thái hậu nương nương, người vẫn trẻ đẹp
xuân sắc như năm xưa đấy ạ. Để khi nào thần ra Sắc Hành quán, mua một số thang thuốc bổ dưỡng bồi bổ thêm cho phượng thể người."
Phụ nữ mà, chẳng ai muốn mình phải già đi đầy xấu xí cả.
Tuy điều này chính là lẽ tất nhiên, phương pháp vận hành của thời gian.
...
Dưỡng Tâm điện, bên trong Ngự thư phòng.
Tiêu Lỗi mặc hoàng bào hình vân rồng kim sắc đẹp đến chói mắt. Đây
không phải bộ thiết triều buổi sáng. Hắn ta im lặng ngồi trên long án
phê duyệt tấu chương. Bao nhiêu chuyện dồn dập vào óc, cộng thêm mấy bản tấu vớ va vớ vẩn này nữa. Quả thật cứ như đang trêu ngươi hắn vậy.
Càng đọc tấu chương, Tiêu Lỗi càng khó thở. Mấy tên quan viên cả ngày lúc nào cũng đi kiếm chuyện. Đều bị hắn giận dữ lần lượt ném từng tên
từng tên liệt vào danh sách đen.
Tiền đại tổng quản đứng trong góc phòng, nhận thấy tâm trạng của quân hôm nay đặc biệt không tốt. Gã liền hận không thể nhét đầu vào cổ áo
trốn đi, cố gắng giảm thấp sự tồn tại của chính mình.
Khi phê duyệt được một nửa xấp tấu chương trong đống đó rồi, Tiêu Lỗi mới nhắm mắt dưỡng thần một xíu. Hắn nghĩ về gương mặt xinh đẹp của
người thiếu nữ nọ đang yên giấc trong Thọ Hy cung, trái tim bỗng chợt
trở nên mềm mại hẳn đi.
"Tiền Sửu, giờ là lúc nào rồi?"
Bất chợt bị hoàng thượng đốp cho câu hỏi như vậy, dây thần kinh của
Tiền đại tổng quản không khỏi căng ra. Gã ngoan ngoãn trả lời: "Thưa bệ
hạ, giờ là (*)giờ Thân rồi ạ."
(*) giờ Thân: từ ba giờ đến năm giờ chiều.
Tiêu Lỗi nghe vậy khẽ nhíu mày, muộn thế rồi sao? Nhìn đống tấu
chương còn thừa trên mặt bàn, hắn bỗng cảm thấy cực lực mệt mỏi. Cái đám quan văn này, cả ngày không có việc gì hay sao mà toàn đem tấu vua mấy
cái vấn đề cỏn con khủng khiếp. Chết tiệt! Gạch, gạch, gạch! Ta gạch tên từng người vào danh sách đen.
Làm việc cả chiều mệt rồi, nhưng việc thì vẫn chưa xong. Tùy tiện kéo vạt áo bào đứng dậy, Tiêu Lỗi bước chân ra ngoài. Tiền thái giám thấy
vua đi cũng vội chạy theo sau Ngài.
"À, Tiền Sửu! Tối nay trẫm ăn cơm và nghỉ ngơi ở Dưỡng Tâm điện. Sự
vụ ngập đầu giải quyết không hết. Miễn quá trình lật thẻ bài chọn phi
đi."
...
Trời đã hạ màn đêm, cửa cung dần dần đóng lại. Tiếng binh lính canh
gác đêm thay ca vang lên đầy nhịp nhàng. Nhìn từ trên cao xuống, có vài
ba đốm lửa lập loè giữa nơi cung cấm u tối.
Sau (**)giờ Hợi, ánh nến của Dưỡng Tâm điện cũng tắt. Đám phi tần
biết đêm nay hoàng thượng sẽ không triệu ai thị tẩm cả, chỉ đành cắn
răng ôm gối đi ngủ.
(**) giờ Hợi: từ 9h đến 11h.
Chính điện Thọ Hy cung, Thái hậu Phạm thị tụng một tràng kinh Địa
tạng, chú Đại bi xong xuôi. Cuối cùng thì Người cũng đi nghỉ rồi...
Các ma ma đã chuyển Hoàng Dương công chúa sang Hoa Lan điện. Nơi này
cũng thuộc Thọ Hy cung của Hoàng Thái hậu. Nhưng đặc biệt trồng cực kì
nhiều hoa lan. Cảnh vệ đứng canh gác ở ngoài, bọn hắn đều cố gắng nghiêm túc thẳng lưng lên thực thi nhiệm vụ được giao phó.
Bất chợt lính Giáp quay sang nhìn lính Ất, ánh lửa hai bên cửa bập
bùng sau đầu bọn họ. Hắn mờ mịt hỏi: "Này ngươi vừa thấy gì không? Hình
như có tấm vải màu trắng vừa bay qua đây?"
Lính Ất cười xùy, lắc đầu: "Ngươi ngáo à? Nãy giờ có cái gì lướt qua đâu!" Đoạn, hắn còn dùng ánh mắt cổ quái nhìn lính Giáp.
Lính Giáp nghe đồng bạn mình châm biếm vậy, bụng giận lắm. Sau đó hắn tự hỏi bản thân, hình như dạo này uống rượu hơi nhiều khiến hắn sinh ra ảo giác chăng?