Ta Từ Trong Gương Xoát
Căn cứ Tinh Diệu, học viện võ đạo Hải Lam.
Luyện võ trường sơ cấp.
“Từ một thế kỷ trước đây, thiên địa nguyên khí sinh ra, sau đó dẫn
đến các loại vũ khí nóng hiện đại mất đi hiệu lực, hơn nữa bên ngoài có
hung thú uy hiếp, nhân loại mới phát hiện, chỉ cõ võ đạo mới là cơ sở để an toàn sống sót.”
“Khởi điểm của võ đạo, chính là Trúc Cơ, thiên chuy bách luyện, không ngừng đột phá cực hạn, mới có thể trở thành võ giả!”
“Bây giờ, ta bắt đầu giảng giải cặn kẽ 《 mười tám thức rèn thể 》cho các ngươi...”
Trong luyện võ trường, một vị trung niên đang chậm rãi nói.
Người trung niên này thân cao một mét tám, vóc người cường tráng,
đứng ở nơi đó, mang đến cho người ta một cảm giác áp bách không nhỏ.
Dưới đài cao, là một đám thiếu nam thiếu nữ, tuổi tác trong vòng từ
mười ba đến mười tám, những thiếu niên này đều là học viên của các lớp
sơ cấp, mới vừa nhập học không bao lâu.
Vẻ mặt bọn họ đều rất nghiêm túc, cẩn thận nghe, trong mắt tràn đầy khao khát cùng khát vọng đối với võ đạo.
Mà theo giảng giải phân tích, cùng với thầy giáo trung niên tự mình
làm mẫu, các học sinh phía dưới cũng đều cực kỳ gắng sức học tập.
Trong đó, có một vị thiếu niên tướng mạo anh tuấn khôi ngô tỏ ra khá
nổi bật, mỗi một động tác của hắn đều rất tinh chuẩn, mặc dù có chút
không lưu loát, nhưng so với những học viên khác, đã có thể xem là cực
kỳ ưu tú.
Trên đài cao, người thầy giáo trung niên chú ý tới một màn này, lấy
ra danh sách học viên nhìn một chút, “Phong Vân sao? Ngược lại là một
hạt giống tốt.”
Nhưng mà khi hắn nhìn thấy người này đến từ ‘Viện mồ côi Thự Quang’, lại lắc lắc đầu, khẽ thở dài: “Đáng tiếc.”
Hắn biết viện mồ côi Thự Quang(1), là một khu cơ quan phúc lợi thu
nhận rất nhiều cô nhi, bên trong phần lớn đều là trẻ nít bị cha mẹ vứt
bỏ từ lúc bé, trụ sở nằm bên ngoài ngoại thành.
Theo trung niên này biết, viện mồ côi này rất nghèo, chỉ có thể duy trì chi tiêu thường ngày.
Mà tu hành võ đạo, giai đoạn đầu tiên là quan trọng nhất, đó là đánh
vững căn cơ, làm thế nào căn cơ mới vững chắc, dĩ nhiên là phải dùng đủ
loại tài nguyên bổ huyết bổ thân, khoản tiêu tốn này đối với gia đình
bình thường mà nói đều là một khoản gánh nặng không nhỏ, huống chi là
một cái viện mồ côi.
Cái gọi là ‘Lầu cao từ đất bằng cất lên từng tầng một’. Một khi căn
cơ giai đoạn đầu không có đánh vững, đừng nói sau này, ngay cả đạt tới
võ giả đều là chuyện hoang đường viển vông.
Về phần thiên phú gì đó, xác suất xuất hiện ở trên người bình dân quá thấp, ngược lại nhiều năm qua, cho tới bây giờ, thầy giáo trung niên
này vẫn chưa từng thấy.
“Thành tựu đời này của hắn, cũng chỉ dừng bước tại dự bị Võ Giả cao cấp...”
Trong lòng thầy giáo trung niên đã đưa ra kết luận về Phong Vân, hắn
dạy học nhiều năm như vậy, gặp quá nhiều học sinh giống với thiếu niên
này.
Sau khi nhìn hai lần, hắn cũng không còn quan tâm.
Phong Vân cũng không biết trong lòng thầy giáo trung niên đã đem
tương lai của hắn phán định hoàn toàn, lúc này hắn đang cố gắng làm cái
rèn thể mười tám thức gì đó.
Đây là phương pháp rèn thể thích hợp với loài người nhất do chính phủ liên bang tổng kết kinh nghiệm của tiền nhân sáng tạo ra, đơn giản mà
nói, chính là công pháp rèn thể dành cho đại chúng.
Sau khi mười tám cái động tác đánh qua lắc lại vừa mới hoàn thành,
Phong Vân liền cảm giác được một dòng nước nóng chảy xuôi trong cơ thể,
chậm rãi lan tràn ra, hướng mỗi một nơi trong cơ thể chảy tới, không
ngừng thối luyện thân thể.
Nhưng mà hiệu quả cực kỳ bé nhỏ.
“Quả nhiên, chỉ dựa vào phương pháp rèn thể của đại chúng này, hiệu quả thật là cực kỳ yếu ớt.”
Vẻ mặt Phong Vân bất đắc dĩ nói.
Cái pháp môn rèn thể này có thể đào móc tiềm năng trong thân thể con
người, cho nên phối hợp các dược vật đại bổ để tu hành mới là thích hợp
nhất, nếu không chỉ dựa vào chăm chỉ, hiệu quả cũng rất có hạn.
Nhưng giá dược vật đại bổ tiện nghi nhất cũng phải hai ngàn đồng
tiền, đây đối với Phong Vân xuất thân từ một viện mồ côi nhỏ bé mà nói, không khác gì một con số trên trời.
Dù sao, năm nay hắn mới có 14 tuổi, còn là vị thành niên, không có đường tắt lấy được tiền tài.
Nghĩ đến đây, Phong Vân liền muốn điên cuồng phun nước bọt, thân là một người xuyên việt, nhưng mà lăn lộn cũng quá thảm đi.
Không sai, nhìn bề ngoài Phong Vân chỉ là thiếu niên, kì thực bên
trong đã sớm là linh hồn của người trưởng thành, ngay tại hai tháng
trước, hắn từ một người yêu thích võ thuật trên Địa Cầu, xuyên việt trở thành một thiếu niên nho nhỏ trong cô nhi viện.
Sau khi hiểu qua cái thế giới này, vốn dĩ hắn còn muốn làm một vố lớn, kết quả là hiện thực hung hăng cho hắn một cái tát.
Làm sao bây giờ, thật chẳng lẽ phải sống một đời mờ nhạt như vậy?
...
Vừa lúc đó, bỗng nhiên một trận tiếng huyên náo truyền tới, đánh thức Phong Vân đang trầm tư.
“Mau nhìn! Là Lâm Cường, thiên tài số một của ban cao cấp!”
“Thật đúng là hắn, nghe nói hai ngày trước hắn vừa mới thông qua khảo hạch Võ Giả, đã chính thức được trường cao đẳng Tinh Diệu trong nội
thành tuyển nhận!”
“Mới mười chín tuổi đã đạt đến võ giả, người so với người, thật là
không thể so sánh a, đời này của ta, chắc cũng chỉ lăn lộn đến dự bị võ
giả trung cấp.”
“Người ta thế nhưng là con cháu gia tộc lớn, mới sinh ra đã tốt, từ
nhỏ liền ngâm mình tắm đủ loại thuốc quý, đánh vững căn cơ, ngươi lấy
cái gì mà so.”
“...”
Từng người học viên đang ở trên luyện võ trường, hoặc là hâm mộ, hoặc là ghen tị, hoặc ước mơ nhìn, bộ dáng kia, giống như là nhìn thấy minh
tinh xuất hiện ở kiếp trước.
Phong Vân cũng ở trong đám người nhìn theo, chỉ thấy một vị thiếu
niên người khoác chiến giáp, lưng đeo trường kiếm đi tới, mặt mũi hắn
lãnh khốc, trên người tản ra khí tức ‘Người lạ chớ gần’, mới nhìn đã
biết không dễ trêu.
“Đinh! Vô tận hình chiếu gương mở ra!”
Ngay tại lúc Phong Vân đang cảm khái chênh lệch giữa người với người, bỗng nhiên trong đầu truyền tới một thanh âm máy móc, dọa hắn giật
mình.
“Cái quỷ gì vậy?”
Thanh âm kia không trả lời hắn, mà là tiếp tục vang lên.
“Hình chiếu đã chọn ‘Lâm Cường’. Có xác định hay không?”
“Ừm?”
Vào lúc này, Phong Vân cũng tỉnh táo lại, trên mặt không nhịn được lộ ra nét mừng, xem ra ngón tay vàng của hắn tới sổ.
“Nhưng mà cái hình chiếu này là gì?”
Trong lòng ôm hiếu kỳ, nhưng mà thanh âm cứng ngắc này lại không trả lời hắn, chỉ là y xì lặp lại lời nói vừa rồi.
Phong Vân suy nghĩ một chút, trong lòng mặc niệm nói: “Xác định.”
Ông! !
Sau một khắc, Phong Vân liền cảm giác ở chỗ sâu trong đầu mình, bỗng
nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, tiếp đó, có một chiếc gương thật giống
như một vầng mặt trời treo lơ lửng, tản ra hào quang chói lóa.
Rồi sau đó, một đạo tin tức đột ngột hiện ra trong đầu hắn.
【 Gương chủ 】: Phong Vân
【 tuổi tác 】: 14 tuổi
【 cảnh giới 】: Người bình thường
【 thiên phú 】: Không có
【 công pháp 】: 《 Đoán Thể Thập Bát Thức 》
【 võ kỹ 】: Không có
【 binh khí 】: Không có
【 đạo cụ 】: Không có
Nương theo những thứ này, một chút giải thích liên quan đến cách sử
dụng cái gương cũng cùng một lúc tràn vào trong đầu Phong Vân.
Không tốn thời gian quá lâu, hắn liền hiểu toàn diện cái ‘Ngón tay vàng’ này của chính mình.
“Muốn phát a.” Lúc này trong lòng Phong Vân chỉ có duy nhất một ý nghĩ.
--
(1) Thự Quang: Ánh rạng đông