Âu Hoằng Phong khoác tay lên vai Lục Dĩ Tường, nhướng mày nhìn Lục Trân Trân:"Là em gái của cậu đi đến từng tập đoàn của bọn tôi để mời đến đây đấy, em gái cậu đã có thành ý như vậy bọn tôi không đến làm sao được?"
Lê Ngọc Quân nở nụ cười hiền từ, dịu dàng lên tiếng nói với mọi người: "Thôi chúng ta đừng đứng ở đây nữa hãy vào trong ăn đi."
Mọi người khẽ gật đầu đi vào bên trong ngồi xuống bàn ăn, bọn người Dạ Thành Đông mang quà ra tặng cho Lục Dĩ Tường và Bạch Nhã Băng, Phương Thần vỗ nhẹ vai của Lục Dĩ Tường cười nhẹ nói: "Đợi đến khi hai người tổ chức hôn lễ bọn tôi nhất định sẽ tặng cho hai người món quà lớn hơn nữa."
"Đến em, đến em. Chị dâu! Đây là quà của em, em đã cất công cùng bạn lựa cả một ngày đấy." Lục Trân Trân cầm một cái túi đưa cho Bạch Nhã Băng, gương mặt mong chờ cô mở ra xem, trong đầu Lục Trân Trân đã tưởng tượng ra cảnh Bạch Nhã Băng khi nhìn thấy món quà mà mình tặng sẽ vui vẻ như thế nào.
Bạch Nhã Băng cầm lấy mở ra xem, gương mặt của cô dần biến sắc, khóe môi giật giật im lặng không nói một lời nào, Hạ Tử Quyên thấy sắc mặt của cô thay đổi liền lên tiếng hỏi:"Tiểu Băng! Cậu sao vậy? Em ấy đã tặng quà gì cho cậu vậy?"
"Cậu xem đi." Bạch Nhã Băng nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc đưa cho Hạ Tử Quyên xem.
Hạ Tử Quyên vừa xem thì bật cười nhìn Lục Trân Trân:"Trân Trân! Em tặng cho chị dâu của em một cái váy màu đỏ sao?"
Lục Trân Trân gật gật đầu, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì? Chẳng lẽ cô làm sai cái gì sao? "Chị dâu! Chị không thích quà em tặng sao?"
"Vậy thì tới mẹ tặng quà cho con dâu mình rồi." Lê Ngọc Quân lấy ra một hộp trang sức tặng cho Bạch Nhã Băng.
Bạch Nhã Băng cắn khóe môi, cô không thể nhận cô cảm thấy mình không xứng với một bộ trang sức đẹp đến như thế, Lê Ngọc Quân thấy cô im lặng dường như định muốn từ chối bà liền cất giọng nói: "Tiểu Băng! Con không được từ chối món quà này của mẹ đấy."
Bạch Nhã Băng nét mặt gượng gạo, miễn cưỡng gật đầu đồng ý nhận, cô nghĩ sau này khi cô và Lục Dĩ Tường ly hôn thì sẽ trả lại, món quà này cô sẽ giữ gìn thật cẩn thận.
Đột nhiên, Lê Ngọc Quân nhớ ra chuyện gì đó nhìn Lục Dĩ Tường rồi nở nụ cười thích thú bà lấy ra một cuốn album đưa cho Bạch Nhã Băng: "Tiểu Băng! Mẹ cho con xem hình ảnh lúc nhỏ của Dĩ Tường, lúc đó nhìn nó rất là ngố, rất buồn cười."
Mọi người vừa nghe đến ảnh lúc nhỏ của Lục Dĩ Tường liền phấn khích, hứng thú rời khỏi ghế đi đến xem cùng. Khi bà vừa mở cuốn album ra, sắc mặt của Bạch Nhã Băng liền biến sắc, sững sỡ, kinh ngạc, không thể nào tin vào mắt mình được nữa, môi cô mấp máy lên tiếng hỏi: "Mẹ! Đây chính là ảnh lúc nhỏ của Dĩ Tường sao?"
Từ bên trong biệt thự, Lục Dĩ Tường nhìn ra phía hồ bơi thấy Bạch Nhã Băng nở nụ cười rạng rỡ như thế tim anh một lần nữa lại loạn nhịp, đây là lần đầu tiên anh thấy cô cười rạng rỡ, hạnh phúc như thế. Anh hy vọng ngày nào cô cũng có thể cười tươi như thế, một nụ cười rất đẹp khiến cho anh không thể nào thoát ra được.