Lệ Hoa đi trước cô xuống phòng ngủ, cô bước theo sau.
Từng bậc thang tuy nhìn vừa ngắn chỉ cần bước vài bước thôi là có thể đến ngay phòng rồi. Nhưng với cô hiện giờ là không thể, đôi chân thon
dài để trần trắng noãn của cô đi từng bước cảm giác như nãng trĩu một
bước cũng cảm thấy khó khăn, càng đi cô cảm giác như người mình còn phải kéo theo một cục sắt không thể nào nhúc nhích nổi.
Đột nhiên cô nhìn lại góc bậc thang nơi ánh sáng tối có một vật gì
đấy mầu trắng hình vuông, cô nhìn kĩ lại lần nữa thì ra đó lại là một
tấm hình. Hồi nãy cô đem gối lên tấm hình từ trong chiếc gối rơi ra rớt
nằm tĩnh lặng xuống sàn.
Nhiên Nhiên nhẹ nhàng cúi xuống cầm lên, lấy tay phủi phủi bụi bẩn
trên tấm ảnh. Cô lại nơi ánh sáng để có thể nhìn rõ hơn. Trong khung
ảnh nhỏ là hai đứa nhóc một đứa cao một đứa thấp nghiêng đầu vào nhau.
Thanh niên nam với mái tóc màu nâu, khuôn mặt tuấn mĩ khẽ quay lại hôn lên má đứa nhóc tóc màu rêu cả hai cùng mỉm cười.
Thanh xuân tươi đẹp của bọn họ một thanh xuân tươi đẹp mà sau này nhớ lại thổn thức mãi không thôi, thời gian không đợi một ai cũng khó có
thể trở lại.
Nhiên Nhiên lặng lẽ nhìn vào tấm ảnh nhỏ kí ức như vỡ oà, nó thi nhau ào ạt đi sâu vào trí nhớ của cô ngày ấy. Cô lấy tay ôm miệng mình nhằm
ngăn càn tiếng khóc phát ra ngày càng rõ dàng hơn, nước mắt cô thi nhau
rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
Lanh!...lạnh lắm, nó lạnh như nơi đáy lòng của cô lúc này, cho dù có
cố gắng nghĩ theo hướng khác đi nữa hay không thì sự thật vẫn là sự
thật, nó như đập ngay trước mắt cô hiện tại. Cô chỉ biết nghĩ chắc do
anh bận nhiều việc nên không có thời gian gọi cho mình thôi.
Lệ Hoa đợi mãi trong phòng ngủ mà không thấy cô vào liền đi ra xem
sao, thấy bạn mình đang khóc thút thít tiếng nghe tiếng không cầm một
tấm hình nào đó thật sự rất đau lòng nhìn vào.
Lệ Hoa cô rất nhanh chóng bắt được tâm trạng lúc này của cô rồi tiến
lại nhìn rõ tấm hình, một cô cậu thiếu niên vốn lúc đó là một tình yêu
đầy cháy bỏng và sự nhiệt huyết, trong hình nhìn mặt ai cũng vui cười
càng nhìn thời điểm hiện tại thì lại là nước mắt rửa mặt.
Lệ Hoa lại ôm lấy cô mà vỗ về an ủi "Đừng cố kích động quá sẽ không
tốt cho sức khoẻ của cậu đâu, mình thấy dạo này cậu đi làm như vậy cũng
đã đủ mệt mỏi rồi. Đừng vì những chuyện không đem lại lợi ích cho mình
mà lấy đó làm đau khổ dày vò bản thân"
Lệ Hoa vuốt vuốt lưng cô.
"Cậu thì hiểu cái gì chứ! cậu đã chãi qua những chuyện như tôi chưa?
hay là tình yêu của cậu toàn mầu hồng và hạnh phúc. Hay là cậu chỉ biết
ngồi giảng đạo lí cho người khác mặc dù chưa hề chãi qua lần nào, cậu
nghĩ quên là quên được sao? cậu nghĩ nỗi đau trong lòng sẽ lành lặn lại
rất nhanh sao? Nếu cậu nói vậy thì làm ơn chịu đựng dùm tôi"
Nhiên Nhiên đột nhiên hét lên trong một cơn phẫn nộ, bực tức, oán
hận, những giọt nước mắt hay cả những sự đau khổ sâu nơi đáy lòng được
tuôn chào. Cô nghẹn ngào nuốt nước mắt vào trong sau đó nhận thức ra
được những lời lẽ mà mình vừa mới nói ra ban nãy.
"Xin lỗi cậu, Lệ Hoa"
"Không sao cả, mình hiểu mà. Một người mà chịu sự dày vò quá lớn sẽ không thể nào giữ được sự bình tĩnh như ban đầu"
Lệ Hoa ngưng nói một hồi sau đó cất tiếng "Với lại mình cũng đồng
tình với cậu, hãy nghĩ theo hướng tích cực lên. Có khi Thẩm Mặc anh ấy
bận công việc quá nên cũng không thể gọi cho chúng ta được, chắc là làm
giám đốc nên bận nhiều quá thôi"
Lông mày cô như giãn ra một chút khi mãi mới nghe được lời an ủi của
cô bạn, cô ngưng lệ nhìn Lệ Hoa. Lệ Hoa cười mỉm ôm lấy bờ vai cô.
"Muộn rồi vào ngủ đi! ngoài đây lạnh lắm sẽ bị ho đấy. Làm bác sĩ cứu chữa bệnh cho mọi người thì cũng phải có lúc chú ý cho sức khoẻ của
mình nữa chứ. Sau một giấc mộng dài thì mọi chuyện buồn cũng sẽ qua
thôi"
Nhiên Nhiên bất giác đi theo Lệ Hoa vào trong phòng. Giương mặt cô
lúc này dường như là không có cảm xúc trở lại một giương mặt xinh đẹp
nhưng bất động chỉ biết chớp mắt và nhìn xung quanh. Khi nghe những lời
nói như vậy thì trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
Tay cô vẫn nắm chặt lấy bức ảnh trong lòng bàn tay, tới nỗi khi đã
nằm xuống ngủ rồi mà vẫn ôm khư khư lấy tấm hình. Lệ Hoa nhẹ nhàng gỡ nó ra nhưng vẫn không thể được, cô quay người lại chỗ khác khiến chiếc
chăn tung ra. Lệ Hoa khẽ đắp lên người cho cô sau đó hai người dần dần
chìm vào giấc ngủ sâu.