Lộ Khiết nhíu mày nhìn anh ta, thấy khí sắc không tốt, không biết anh ta vì sợ cô hay là đang bị bệnh gì đấy, cô cười cười nói:" Cậu cũng đang phụ trách chăm sóc bệnh nhân hay sao?"
Tất cả những nhân viên y tá đứng ở quầy tiếp tân nghe xong ai nấy cũng đều che miệng cười khúc khích, vị bác sĩ này không biết giấu mặt ở đâu, nhưng ở trước mặt cô, anh ta không dám nói dối.
Cả Tiểu Vũ cũng muốn bật cười nhưng nhìn sắc mặt Lộ Khiết, cậu cũng không dám cười và cũng chẳng dám nói giúp anh ta lời nào, chỉ đứng lùi về phía sau xem cô xử lý.
"Thôi không nói với anh nữa, em phải về rồi, bệnh nhân vừa rồi được chuyển đến khoa phụ sản để kiểm tra rồi, chắc bây giờ đang ở phòng hồi sức, anh đến kiểm tra chút đi."
"Ừm, cảm ơn cậu."
"Anh nên cảm ơn chị ấy mới đúng." Tiểu Vũ bước đi, vỗ lấy vai của người bác sĩ:"Chúc anh tăng ca vui vẻ."
"Thằng nhóc này!"
.........
Lộ Khiết đi bộ trên hành lang, đi về hướng phòng làm việc của mình, cô cũng khá là mệt, nhưng đã ở lại đây rồi, sẵn tiện giải quyết nốt công việc cho ngày mai luôn.
Vừa lúc ấy, tiếng chuông điện thoại trong túi của cô reo lên, lấy nó ra, người đang gọi đến là Tuyết Linh\-người bạn thân nhất của cô.
Cầm trên tay bản chụp CT, cô đi tới đứng trước một màn ảnh chiếu lớn rồi đặt bản chụp CT lên trên đó. Chăm chú quan sát một lúc, cô lấy bản chụp CT đó xuống, rồi đi tới bàn làm việc, tường thuật lại những chi tiết và tình trạng mà cô nhận thấy trên tấm bản CT vừa rồi lên phiếu bệnh án.
Một lúc sau, công việc cũng đã hoàn thành, nhìn đồng hồ cũng đã hơn mười giờ đêm, Lộ Khiết mệt mỏi duỗi thẳng lưng, vươn hai tay lên cao rồi đứng dậy, đi đến chiếc xào gần bên, cô cởi bỏ chiếc áo blouse trắng ra rồi lấy áo khoác của mình mặc lên.
Bước ra khỏi phòng, Lộ Khiết chào tạm biệt một vài đồng nghiệp tăng ca rồi ra.về.
Lộ Khiết rất ít khi lái xe do bệnh viện cấp bởi vì chỗ ở của cô cũng khá gần cho nên bắt taxi đi cho tiện. Vì thời gian lúc này cũng đã khuya cho nên việc bắt taxi cũng dễ dàng.
Chiếc xe taxi lăn bánh trên đường và dừng lại trước một con hẻm, đi sâu vào trong đó, căn nhà cuối cùng là căn nhà mà cô và Tuyết Linh đang thuê. Căn nhà rất đẹp, không nhỏ cũng không to, đầy đủ tiện nghi, Tuyết Linh với chủ nhà lại có quen biết cho nên hai người bọn cô cũng ít chịu áp lực giữa chủ nhà và người thuê.
Lộ Khiết bước xuống xe, rồi chậm rãi đi vào trong con hẻm, ánh đèn đường màu vàng le lói soi sáng cả con đường, cả khung cảnh đêm khuya yên ắng đến lạ, chỉ nghe thấy tiếng gót giày thể thao hãng Nike "lộp bộp" chạm đất.
Đi được vài bước, Lộ Khiết có cảm giác như có ai đó đang đi theo mình, theo bản năng, cô nhíu mày, ngoảnh đầu nhìn lại thì không hề thấy ai, trong đầu cô đột nhiên vung lên một ý nghĩ:"Có khi nào là tên biến thái nào đó không? Được lắm! Giỏi thì ra đây bà cho mày biết mặt!"
Nghĩ vậy thôi chứ nhỡ bọn chúng đông thì sao? Cô là Lộ Khiết chứ không phải Tuyết Linh. Còn nếu là Tuyết Linh thì với bản tính hiếu chiến vốn có sẵn ngay từ trong bụng mẹ, cộng thêm bản tính giang hồ, trời không sợ đất không sợ thì trong trường hợp này càng làm cho cô ấy phấn khởi và muốn khởi động tay chân, có bao nhiêu tên thì cân bấy nhiêu, cô ấy vốn không biết cái chết là gì!?